Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1037. Kiếm Chuyện 1

Chương 1037. Kiếm Chuyện 1Chương 1037. Kiếm Chuyện 1
Trước đây cô ấy chỉ là nghe nói, chưa từng nghĩ tới sẽ có quan hệ qua lại gì với Miêu Vân Kiến, chẳng ngờ cô ấy xin đi dọn dẹp phòng thí nghiệm sẽ quen biết với cậu.
Tiếp xúc hơn hai tháng, cô ấy biết, cô ấy thích cậu, cô ấy vẫn luôn giấu trong lòng, kết quả Vân Kiến nói với cô trước,"Chúng ta cùng tiến bộ nhé, lấy kết hôn làm tiên đề."
Lúc ấy cô ấy ngây ngẩn hết cả người, sau đó thì chạy biến, chạy xong thì thấy hối hận, sợ Vân Kiến sẽ không tìm cô ấy nữa, cũng may là cậu tới tìm cô ấy.
Vân Kiến đã cứu cô ấy, lúc đó cô ấy đã thực sự muốn chết, đợi đến lúc cô ấy hoàn hồn lại, Vân Kiến đã bị người ta cõng đi rồi, cô ấy tới đồn công an hỏi, không có ai nói cho cô ấy biết, sau này cô ấy đến các bệnh viện tìm mới thấy bệnh viện đó, biết được Vân Kiến đã nghỉ ngơi rồi, vậy là cô yên tâm đi về, hôm nay mới đến.
Vân Kiến an ủi nhéo tay Trịnh Đình Đình, Mạt Mạt muốn ôm đầu, Vân Kiến như vậy nào có giống tay mơ chứ, cũng đúng, trong nhà có Trang Triều Dương, còn được chứng kiến quá trình theo đuổi vợ của Thanh Nghĩa, vê mặt lý thuyết Vân Kiến là cao thủ rồi.
Mặt mũi Trịnh Đình Đình đỏ bừng, vội vàng rụt tay lại. Liên Thanh Bách khe ho một tiếng, Vân Kien mới ngoan ngoãn nằm xuống, Trịnh Đình Đình ngồi cũng không được mà không ngồi cũng không xong.
Mạt Mạt lên tiếng nói: "Tìm chỗ nào ngồi đi, hai chúng ta nói chuyện."
Trịnh Đình Đình ngồi trên ghế, ngồi vô cùng ngay ngắn nghiêm chỉnh,"Dạ, chị nói đi al
"Đừng căng thẳng, chỉ là nói chuyện phiếm thôi, chị nghe giọng của em là là người Đông Bắc nhỉ?"
"Vâng, nhà em ở một thôn gần thành phố H, trong nhà có sáu người, em là con thứ ba trong nhà, bên trên vẫn còn hai anh trai, cha mẹ đã mất sớm rồi, chỉ còn sáu anh chị em bọn em thôi, em thi đỗ đại học, anh cả và anh hai đều làm nông, em còn có hai đứa em gái và một em trai, đều đang đi học."
Mạt Mạt vừa mới nhen nhóm, Trịnh Đình Đình đã kể hết ra gia cảnh nhà mình, được, cô cũng không cần hỏi nữa.
Trịnh Đình Đình quan sát Mạt Mạt, sợ người nhà Vân Kiến không thích mình, Mạt Mạt không hề tỏ ra không thích, nếu như Mạt Mạt không có ông bà ngoại, nhà bọn họ cũng là gia đình bình thường, Mạt Mạt có thể thấy sự cố gắng của gia đình cô gái này, tuy rằng cha mẹ không còn nữa, nhưng anh chị em đều cố gắng sinh sống, đây là điều vô cùng đáng quý.
Tình cảm của Mạt Mạt dành cho cô gái này lại tăng thêm mấy phần, Trịnh Đình Đình không còn căng thẳng nữa, tiếp tục nói chuyện gia đình với Mạt Mạt, lúc không có ăn, cả nhà họ lên núi tìm, xuống sông mò, tuy rằng khổ cực một chút, nhưng rất vui vẻ, mỗi ngày đều tràn đầy hi vọng, còn nói với Mạt Mạt, các anh trai tuy rằng không đi học nhưng cũng đang học tập rồi, kiến thức cấp ba đã biết, chỉ có điều trong nhà có ba đứa em út phải nuôi nấng nên mới không đi thi đại học.
Mạt Mạt rất là thích Trịnh Đình Đình, Trịnh Đình Đình không hề tự ti, cô gái như vậy là một cô gái tốt.
Cốc cốc, lại có người tới, cửa mở ra, Từ Liên. Trong tay Từ Liên xách quà, hai mắt sưng đỏ đứng ở trước cửa, giọng nói nghèn nghẹn: "Tôi tới xin lỗi!"
Sắc mặt Vân Kiến không tốt lắm, người mình thích bị đẩy ra ngoài, nếu không phải thân thủ của cậu ấy tốt thì Đình Đình đã chết rồi.
Liên Thanh Bách không muốn nhìn thấy Từ Liên, mặt lạnh lùng,'Cô về đi, sau này đừng xuất hiện trước mặt nhà tôi nữa."
Từ Liên bưng mặt, khóc hu hu,"Em thực sự sai rồi, em thực sự không cố ý, em chỉ là sợ quá, lúc đó em cũng không biết làm sao nữa, anh Liên, anh phải tin em, em không cố ý đâu, hu hu, nể mặt anh trai em, anh nhất định phải tin em."
Liên Thanh Bách rất ghét phụ nữ khóc, vợ anh khóc anh tan nát cõi lòng, em gái khóc, anh xót xa, nhưng người phụ nữ khác khóc, gân xanh trên trán anh giật giật, phiền phức!
Bạn cần đăng nhập để bình luận