Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chuong 1813. -

Chuong 1813. -Chuong 1813. -
Ánh mắt của Phong Uyển vẫn cứ ở trên mặt Từ Hải, thâm nghĩ, nhìn người không thể nhìn bề ngoài, tướng mạo đàng hoàng biết bao nhiêu, thật không nghĩ tới, sau này sẽ ăn trộm vật phẩm đấu giá, tạo thành ảnh hưởng không nhỏ cho công ty.
Hơn nữa điều tra rất lâu mới tra ra được trên người Từ Hải, mãi cho đến khi thấy sự việc không xong, Từ Hải mới chạy, còn thiếu chút nữa chạy mất.
Cuối cùng vật phẩm đấu giá đã bị Từ Hải bán cho người nước ngoài, không đuổi theo để đòi lại được, công ty phải bồi thường không ít tiền, cuối cùng là phải lấy ra một kiện đồ cổ từ trong nhà Liên Mạt Mạt để bồi thường.
Phong Uyển cau mày, tình tiết ngay lúc đó chỉ là sơ lược, cô ấy thấy Từ Hải cũng không giống là người xấu, nhưng cuối cùng sao lại làm ra chuyện trộm cắp vật phẩm đấu giá chứ?
Nếu cô ấy nhớ không lầm, hình như là trực tiếp nhận tội, nhận tội vô cùng dứt khoát.
Phong Uyển phiền muộn, sách và thế giới chính là khác biệt, con người đều hoạt bát, có tư tưởng của mình, có bí mật của mình, đọc sách thì sẽ không nhìn ra.
Mạt Mạt thấy Từ Hải càng báo cáo, lông mày càng nhíu chặt lại, thấy Từ Hải nhìn lén Phong Uyển một cái nhẹ đến mức không thể nhìn thấy, mới chú ý tới, Phong Uyển đang mở trừng mắt nhìn chằm chằm Từ Hải, trong mắt tràn đây tìm tòi nghiên cứu và nghỉ ngờ.
Mạt Mạt ho khan một tiếng, Phong Uyển lúc này mới hoàn hồn, biết mình lỗ mãng rồi, lúng túng khẽ cười, sau đó cúi đầu uống nước trong ly.
Gánh nặng trong lòng Từ Hải được gỡ bỏ, bị con dâu nhà bà chủ cứ trừng mắt nhìn chằm chằm, áp lực của anh ta cũng rất lớn, nếu không phải anh ta đã hơn ba mươi, đỉnh đầu đã trọc không ít, anh ta cũng nhịn không được mà hoài nghỉ dáng vẻ của mình không tệ rồi.
Mạt Mạt thu hồi ánh mắt, ra hiệu cho Từ Hải tiếp tục, bình thường Từ Hải, trật tự rõ ràng, một điểm sai lầm cũng không có, Mạt Mạt rất hài lòng về Từ Hải.
Mạt Mạt khép lại văn kiện: "Sau này cậu sẽ phụ trách phần vật phẩm đấu giá."
Phong Uyển nghe vậy suýt thì ném cái chén trong tay ra ngoài, đây là dựa theo tình tiết ban đầu, lông mày xinh đẹp cũng nhíu lại, cô ấy cũng không tin, cô ấy đã có thể xuất hiện ở trong sách rồi, không tin không thay đổi được nội dung cốt truyện.
Như vậy đầu tiên là phải giám sát Từ Hải, tốt nhất là có thể điều tra Từ Hải, nhưng sau đó nhụt chí, cô ấy một người cũng không quen, cho dù trong tay có tiền kết hôn, cô ấy cũng không dám dùng, không có người, ai giúp cô ấy điều tra chứ!
Phong Uyển phiền muộn, biện pháp đơn giản nhất chính là nói với mẹ chồng, nhưng cô ấy sợ, sợ mẹ chồng phát hiện ra vấn de của cô ay.
Từ Hải rất vui vẻ, quyền lực lại lớn hơn rồi, vui vẻ ra khỏi văn phòng, nhưng nghĩ đến con dâu nhà bà chủ thì run lên, sau này phải cách xa một chút.
Mạt Mạt xoa nắn cổ, đứng dậy nói với Phong Uyển: "Vừa rồi làm sao lại nhìn chằm chằm Từ Hải như vậy?"
Phong Uyển hoảng hốt nói: "Con chỉ là cảm thấy người này nhìn rất quen mắt, hình như đã gặp ở đâu rồi, cho nên mới nhìn nhiều hơn một chút."
Mạt Mạt cũng không nghĩ nhiều, chủ yếu là tuổi tác của Phong Uyển không lớn lắm, sự từng trải cũng ít, cười nói: "Từ Hải là người địa phương, con chưa gặp đâu, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta đi thôi!"
Phong Uyển gật đầu: "Vâng."
Mạt Mạt và Phong Uyển về đến nhà, Tâm Bảo đang dệt áo lông, Mạt Mạt là tay dệt áo lông thiện nghệ, lúc còn trẻ quần áo lông của cả nhà đều là cô dệt.
Mạt Mạt cầm lấy áo lông: "Nghĩ gì mà lại dệt áo lông rồi hả?"
Tâm Bảo có chút xấu hổ, cô ấy dệt áo lông rất xấu: "Con đợi cũng chỉ là đợi, nên muốn may cho đứa nhỏ, chờ đến lúc có thể mặc áo lông, thời tiết vừa vặn lạnh, chỉ là con may rất xấu, nên con luyện trước một chút."
Mạt Mạt trả áo lông lại cho Tâm Bảo: "Rất đẹp, con có thể dệt thành như này, mẹ đã rất kinh ngạc."
Tâm Bảo nhận được sự khen ngợi của Mạt Mạt, lòng tự tin đi lên: "Mẹ, vậy con tiếp tục may."
Mạt Mạt cười: "Được."
Mạt Mạt quay đầu lại hỏi Phong Uyển: "Hay là con lên lầu nghỉ ngơi đi, ngồi máy bay rồi lại theo mẹ đến công ty rất mệt mỏi."
Phong Uyển không cảm thấy mệt mỏi: "Mẹ, mẹ lên lầu nghỉ ngơi đi, con không mệt, con xem chị dâu may áo lông, con cũng muốn học một chút."
Phong Uyển là thật sự cảm thấy hứng thú với may áo lông, ở cuộc sống hiện đại của cô ấy, đã có rất ít người may áo lông, đều là dùng máy móc dệt ra, kim khâu sẽ không sai, kiểu dáng cũng nhiều.
Nhưng bạn bè người thân tặng cho nhau thì sẽ thiếu đi dụng tâm và tình nghĩa mà chính mình dệt ra.
Mạt Mạt nhìn Phong Uyển hâm mộ, mang thai tinh thần cũng tốt như vậy, vẫn là tuổi trẻ tốt, cô đã không được rồi, đã có tuổi rồi, tỉnh thần theo không kịp, cũng dễ dàng mệt nhọc.
Hiện tại cô hy vọng nhất là Thất Cân có thể nhanh lớn một chút, chồng có thể về hưu, cô cũng muốn hưởng thụ cuộc sống một chút.
Nhưng nhìn hai người con dâu, Mạt Mạt cảm thấy có chút gánh nặng, còn có hai đứa cháu phải dẫn dắt, làm mẹ chồng không dễ dàng, làm mẹ chồng tốt lại càng không dễ dàng. Me chông có một chút không đúng, vậy chính là châm ngòi nổ giữa con dâu với con dâu.
Trong nhà Mạt Mạt nếu không phải hai đứa con trai đều bận rộn, con dâu còn đang mang thai, cô cũng không muốn gom mấy đứa nhỏ ở bên cạnh, thời gian lâu dài, khó tránh khỏi sẽ đụng chạm lẫn nhau.
Mạt Mạt thở dài, được rồi, kiểu này ít nhất phải vài năm nữa mới được.
Mạt Mạt nằm trên giường suy nghĩ lung tung, Phong Uyển đã trò chuyện vui vẻ với Tâm Bảo.
Tâm Bảo là người giỏi ăn nói, mấy ngày nay đều chỉ có một mình, rất nhàm chán, mãi mới chờ được đến lúc Phong Uyển trở về, tự nhiên đã mở máy hát ra.
Tâm Bảo hỏi chuyện kết hôn, phát biểu cảm khái: "Thật mệt mỏi, tố chất thân thể của chị tốt, nhưng ngày hôm đó cũng mệt mỏi quá sức, huống chỉ là em còn đang mang thai."
Phong Uyển gật đầu: "Quả thật rất mệt mỏi, cũng may bởi vì mang thai nên đã rút lui từ sớm."
Lúc ấy chủ yếu là Phong Uyển cảm thấy không chân thực, hôn lễ cũng hoảng hốt.
Tâm Bảo hỏi: "An An thì sao? Sau khi tốt nghiệp thì về thành phố Z? Hay là ở thủ đô?"
Phong Uyển ăn nho, nhổ vỏ ra: "Anh ấy định ở lại thủ đô, không có ý định về thành phố Z."
Tâm Bảo kinh ngạc: "Không về à, chị còn tưởng rang cậu ay sẽ vê chul"
Phong Uyển lắc đầu: "Thầy của anh ấy và phần lớn bạn học đều ở thủ đô, anh ấy ở lại thủ đô, cũng thuận tiện tìm bạn học, như vậy sẽ dễ dàng hơn một chút."
Tâm Bảo ngẫm lại cũng phải: "Không có mấy người muốn rời khỏi quê hương, có thể ở quê nhà là tốt nhất."
Phong Uyển nhìn cái bụng cao ngất của Tâm Bảo: "Chị thì sao, sinh con xong thì sao?"
"Tiếp tục hoàn thành việc học, sau đó phân phối, chị hi vọng được phân phối đến bên cạnh Tùng Nhân, bên cạnh bọn họ cũng cần nhân viên kỹ thuật truyền tin, hi vọng rất lớn."
Phong Uyển chớp mắt: "Chị sẽ hoàn thành được tâm nguyện."
Tâm Bảo nghĩ trong lòng như vậy, nhưng vẫn luôn không có bao nhiêu chắc chắn, cười nói: "Nói như thể em có thể đoán được vậy, chắc chắn như thế."
Trong lòng Phong Uyển đang thảo luận, cô ấy không đoán được, nhưng cô ấy đọc được, hai người làm việc với nhau đều vì cống hiến cho tổ quốc, đều là người vô tư vĩ đại!
Phong Uyển chuyển đề tài, sờ bụng Tâm Bảo một cái: "Chúng ta tới đoán xem là trai hay gái đi, chị thấy thế nào?"
Tâm Bảo bị sự tò mò lôi kéo, cảm thấy thật thú vị, cô ay giấu trong lòng sự chờ mong ve đứa nhỏ, cho nên vẫn luôn không hỏi giới tính của đứa nhỏ là gì, cô ấy cũng tò mò về đứa nhỏ trong bụng.
Tâm Bảo đặt kim may xuống: "Em đoán chị, chị đoán em thế nào?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận