Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1547. -

Chương 1547. -Chương 1547. -
Thời gian trôi qua, cuối cùng Trang Triều Dương cũng được nghỉ, Trang Triều Dương vì để tích góp ngày nghỉ nên đã hai tháng rồi Mạt Mạt không gặp anh.
Trang Triều Dương đứng ở cửa ra vào, không nhận được sự chào đón của cả nhà, trong lòng có cảm giác khó chịu: "Sao vậy, hai tháng không gặp, không nhận ra nữa rôi?"
Tùng Nhân vội vàng nuốt miếng cơm trong miệng xuống, thật sự là có chút không nhận ra, sao cha lại đen thành như này, người cha đẹp trai của cậu bé mất đâu rồi!
Trong nhà người thành thật nhất chính là Thất Cân, thành thật gật đầu: "Nếu như còn đen thêm một chút nữa thì cũng không nhận ra rồi."
Trang Triều Dương xạm mặt lại, anh cảm thấy mình chính là đang tìm ngược, vô cùng muốn rút lại lời nói, hỏi cái gì không hỏi, lại cứ phải hỏi cái này.
Mạt Mạt hoàn hồn lại từ trong sự kinh ngạc đến ngây người, bây giờ đã vào đông rồi, ánh nắng đã chẳng còn độc nữa, làm sao lại khiến cho Trang Triều Dương phơi ra thành như này: "Anh đi đào than hả?"
Trang Triều Dương cảm thấy mình nhận lấy bạo kích, hít vào mấy hơi, quyết định tìm ngược rồi, rửa tay ngồi xuống ăn cơm. Đáy mắt Mat Mat mang theo ý cười, Trang Trieu Dương thật không biết đùa.
Trang Triêu Dương hai tháng mới về nhà lại không được nhiệt liệt chào đón, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc, tự cho là biểu đạt ra được ý tứ mình rất tức giận, nhưng đợi nửa ngày, cũng không thấy vợ và con trai đến nói lời nịnh nọt, chờ anh ngẩng đầu lên khỏi bát cơm, được lắm, vợ và con trai đều đã rời bàn rồi.
Trang Triều Dương: "..."
Anh biểu đạt còn chưa đủ tức giận hay sao? Không rõ ràng sao?
Trang Triều Dương buồn bã ăn cơm tối, mấy đứa Tùng Nhân đi rửa bát đũa.
Mạt Mạt đã lên lầu nghỉ ngơi, Trang Triều Dương mím môi lên lầu, trong lòng lạnh giá, bây giờ mới có hai tháng không trở về, sao địa vị ở trong đã mất rồi.
Trang Triều Dương ra vẻ anh rất không vui, nhưng đẩy cửa đi vào phòng ngủ, lại vui vẻ, vợ ôm ấp yêu thương, thật sự là hiếm thấy!
Vẻ mặt Trang Triều Dương căng thẳng, cúi đầu nhìn vợ ở trong lòng: "Đừng tưởng rằng như này là anh sẽ không tức giận nữa, yêu cầu của anh là rất cao."
Mạt Mạt cười một trận, ngẩng đầu cắn vào yết hầu của Trang Triều Dương, Trang Triều Dương giống như bị điện giật vậy, choáng váng, cả tháng trời không có cuộc sống êm ái, không kìm nổi mà trêu chọc! Mat Mat cười khanh khách: "Đồng chí Trang Triều Dương, sao em phát hiện ra, anh càng già càng đáng yêu vậy!"
Trong lòng Trang Triêu Dương vốn dĩ đang tung bay, lập tức trầm xuống, nghiến răng nói: "Em nói anh càng ngày càng già hả?"
Mạt Mạt nháy mắt, ra vẻ rất vô tội, nhưng miệng lại có chút độc: "Em không nói sai mà, anh nhìn đi, da thịt càng ngày càng thô ráp, nhìn lại nếp nhăn trên trán càng ngày càng sâu rồi."
Trang Triều Dương nghiến răng, hai tháng không ve nhà, anh cảm thấy hiện tại cần phải chấn hưng cương vị người chồng rồi, lưu loát khóa cửa.
Sau đó Mạt Mạt chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng rồi rơi vào trong chăn, Mạt Mạt một chút cũng không sợ hãi, dùng hành động thực tế nói cho Trang Triều Dương biết cô nhớ anh rồi.
Trang Triêu Dương trong lòng vui sướng, đắc ý vô cùng, tiểu biệt thắng tân hôn, sau đó có hơi kịch liệt.
Cuối cùng Mạt Mạt nhịn không được mà ngủ mất, trong lòng thầm mắng mình, sau này nhất định không thể trêu chọc Trang Triều Dương, người chịu tội chính là cô.
Ngày hôm sau Mạt Mạt thức giấc trong lòng Trang Triều Dương, cuối cùng cũng không phòng không gối chiếc nữa, cảm giác vô cùng tốt: "Sao anh lại đen thành như này?”
Trang Triều Dương ôm vợ: "Anh đi theo huấn luyện một tháng, không nghirang sẽ đen thành như này"
Mạt Mạt đen mặt: "Anh cũng coi như là lớn tuổi rồi, lại còn đi theo huấn luyện."
Trang Triều Dương: "Anh không chỉ bảo cả người đều khó chịu, em xem lần này anh trở về có phải có sức sống hơn hay không? Hơn nữa sức lực cũng so với khi không huấn luyện lớn thêm không ít."
Lỗ tai Mạt Mạt giật giật, câu cuối cùng Trang Triều Dương nói bên tai cô, cô cảm thấy trong lời nói có hàm ý, hơn nữa còn có một chút đen tối như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận