Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1699. -

Chương 1699. -Chương 1699. -
Mat Mat chăm chú, sau đó lại nói: "Em mà được coi là nổi tiếng gì chứ, dẫn đầu từ thiện thì cũng có, chỉ là mối quan hệ của em nhiều mà thôi, qua một thời gian tất cả mọi người đều sẽ chuyển dời sự chú ý đi chỗ khác."
Thẩm Triết: "Trong lòng em có cân nhắc là được rồi."
Mat Mạt: “Vâng.”
Mat Mat xuống xe Ở cửa đại viện, sau đó đi vào, Mạt Mạt mới biết mình nổi tiếng thế nào, gặp nhau đều sẽ chào hỏi không nói, còn dùng ánh mắt sùng bái để nhìn Mạt Mạt.
Mạt Mạt đi vào đến trong nhà nụ cười đều đã cứng lại, còn không bằng để Thẩm Triết tiễn vào đến tận cửa.
Tê Hồng về trước, đây là do Mat Mat bảo, cô muốn là người đi cuối cùng, Mạt Mạt vào nhà, nằm trên ghế sofa không có hình tượng: "Phù, cuối cùng đã kết thúc, tôi thật sự phải nghỉ một lúc cho thật khoẻ."
Te Hồng xích lại gần Mạt Mạt: "Tôi cũng bội phục đầu óc của cô, rốt cuộc cô trưởng thành như thế nào vậy?"
"Lớn lên như bình thường thôi."
Te Hồng hâm mộ nói: "Nếu như tôi có thể thông minh bằng một nửa của cô thì tốt biết bao nhiêu." Mat Mạt xoa chân: "Đừng có mà khen ngợi."
Tề Hồng cười hì hì: "Buổi đấu giá của cô đã kết thúc rồi, cô còn phải bận gì nữa."
Mạt Mạt duỗi ngón tay ra: "Thứ nhất, tôi phải chứng thực khoản tiên đã nhận được, thứ hai, tôi phải làm mỗi tháng một buổi đấu giá, cô nói xem tôi bận cái gì? Tôi còn nhiều việc nữa cơ."
"Cô thật sự coi mình là siêu nhân à, cô đã bận rộn liên tục mấy tháng rồi, không thể ngừng lại hai ngày à?”
Mạt Mạt lắc đầu: "Tôi phải liên lạc với nhà máy, ủng hộ giáo dục phải đặt sách trước, vấn đề đi học của trẻ em nghèo, một số đứa trẻ bị bệnh phải cứu chữa, quá bận rộn."
Tê Hồng ồ lên một tiếng: "Việc từ thiện của cô đều liên quan đến bọn nhỏ à?"
"Đúng vậy, bọn nhỏ là đời sau, đương nhiên là có liên quan đến bọn nó rồi."
Tề Hồng cũng là người làm mẹ, đối với trẻ con thì càng dịu dàng hơn: "Tôi Ủng hộ cô."
"Cám Ơn."
Ngày hôm sau Mạt Mạt đi làm rất sớm, từng thứ đều chạy theo, lại qua hơn một tháng, buổi đấu giá thứ hai cũng đã kết thúc.
Mặc dù không sánh bằng một số người bán đấu giá lâu năm, nhưng cũng không tệ, chí ít doanh thu một tháng đã cân bằng, đây chính là thành công lớn nhất. Chuyện bán đấu giá có Triệu Long, Mat Mạt rất yên tâm, cô thì đi theo đoàn đội đến thẳng khu nghèo khó.
Mạt Mạt đi một lần là gần một tháng, lúc trở về, người đã đen đi không ít, nhưng tỉnh thần cũng không tệ.
Bởi vì đường đi không dễ, có rất nhiều chỗ phải đi bộ đường dài, Mạt Mạt được rèn luyện thân thể nên cũng khoẻ mạnh hơn nhiều.
Thất Cân một tháng không gặp mẹ, cảm thấy mình sắp trở thành con hoang rồi: "Mẹ, mẹ còn đi nữa không?"
Mạt Mạt nhìn con trai áy náy, mấy tháng này quá bận rộn, cô cũng có chút không để ý đến con cái, Mạt Mạt kiểm điểm lại chính mình: "Không đi nữa, hai ngày này mẹ ở nhà với con, Thất Cân nhớ mẹ hả?"
Mạt Mạt đắc ý trong lòng, con trai nhớ cô rồi.
Thất Cân chậm rãi đặt bát cơm xuống: "Ở với con thì không cần, ngày mai mẹ đến trường một chuyến nói với giáo viên con muốn nhảy lớp là được rồi, giáo viên muốn gặp phụ huynh."
Mạt Mạt trợn tròn mắt, cho nên Thất Cân không phải thật sự vô cùng nhớ cô, thằng nhóc này có việc cần cô.
Mạt Mạt cảm thấy mình bị tổn thương, nghiến răng, con trai quá độc lập cũng không dễ, nhất là đứa nhỏ đã quen với việc cha mẹ bận rộn, Mạt Mạt muốn phát hoả, nhưng cô lại áy náy, cuối cùng buồn rầu ăn cơm rồi lên lầu nghỉ ngơi. Mat Mat trở ve thì gọi điện thoại là cho Trang Triêu Dương, hai ngày sau anh về, da thịt của Mạt Mạt cũng không dưỡng trắng được là bao.
Trong lòng Trang Triều Dương chua xót, từ lúc quen biết vợ đến bây giờ, vợ vẫn rất trắng, đi theo anh lâu như vậy cũng chưa từng chịu tội như vậy: "Vợ vất vả rồi."
"Em không cảm thấy vất vả, nhìn thấy bọn nhỏ mới khổ, trèo đèo lội suối đến trường, có những đứa nhỏ thậm chí không đi ra khỏi núi lớn, những đứa này mới là khổ nhất."
Bạn cần đăng nhập để bình luận