Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1266. Khả năng ghi nhớ 2

Chương 1266. Khả năng ghi nhớ 2Chương 1266. Khả năng ghi nhớ 2
Trương Ngọc Linh buồn rầu: "Khâu Lễ đã không còn nhỏ nữa, đã tốt nghiệp đại học rồi, sao lại không đi tìm người yêu chứ. Từ khi vào công ty, mỗi ngày đều không ở nhà, bây giờ lại đi thuyền đến nước ngoài."
Mạt Mạt tính toán tuổi tác của Khâu Lễ, cũng đã hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi rồi, trấn an mẹ nuôi: "Khâu Lễ vừa tốt nghiệp, trọng tâm đều đặt ở công việc, đợi bắt đầu rồi, cũng muốn đến vấn đề cá nhân."
Trương Ngọc Linh: "Mẹ thật sự buồn rầu, mẹ có năm đứa con trai, từng đứa một tìm vợ, mẹ phải mất bao nhiêu tâm tư đây, nếu là con dâu tốt thì được, nếu như có một đứa không tốt, mấy anh em sẽ xa cách."
Trương Ngọc Linh nhắc đến chuyện này thì không dừng lại được: "Mẹ nói cho con biết, sát vách, đó mới gọi là bực mình, bà nội con vẫn luôn nói, một gia tộc hoà thuận, con dâu vô cùng quan trọng, trước kia mẹ không hiểu, bây giờ mẹ đã hiểu rồi."
Trương Ngọc Linh lo lắng cũng là có lý do, chuyện kinh doanh của Khâu Văn Trạch càng làm càng lớn, năm đứa con trai, thiên vị ai cũng không tốt, bà ấy lại sợ sau này cưới được con dâu về, ở bên cạnh con trai xúi giục, vậy thì cuộc sống sau này, bà ấy đừng nghĩ đến việc yên tĩnh nữa."
Mạt Mạt vẫn còn hiểu rõ với năm đứa em trai: "Mẹ nuôi, me đừng suy nghĩ nhiêu, may đứa Lê Nghi sẽ không như vậy đâu, trong lòng bọn nó cân nhắc."
Trương Ngọc Linh xua tay: "Hiện tại là anh em hòa thuận, nhưng sau này thì sao, khó lắm, mẹ và cha nuôi con đã thương lượng rồi, chờ đến lúc đều thành niên kết hôn rồi, thì tách ra ở riêng."
Mạt Mạt: "Như vậy cũng tốt."
Mạt Mạt và Trương Ngọc Linh hàn huyên sang chuyện khác, An An và ông cụ Khâu cũng đã thảo luận ra kết quả, An An mua là đồ thật, ông cụ Khâu sờ ria mép: "Ông đã đi nhiều lần rồi mà cũng không gặp đồ thật, vận khí của An An thật sự không tệ. "
Mạt Mạt cười khẽ, không trả lời, hôm nay là lần cuối cùng để An An đến chợ mua bán đồ cổ, sau này sẽ không cho đi nữa, An An lớn hơn rồi nên cũng hiểu phải giấu dốt, cười: "Từ trước tới giờ cháu không đến đó, cho nên vận khí tốt hơn một chút."
Ông cụ Khâu cũng không nghĩ nhiều, cúi đầu trò chuyện với An An về chuyện trên chợ đồ cổ đều là hàng nhái, đại đa số đều là lừa gạt những người không hiểu chuyện.
Cả nhà Mạt Mạt buổi trưa ăn cơm xong, về thẳng nhà, Trang Triều Dương dẫn An An đi giáo dục một mình, trọng điểm bàn về chuyện khiêm tốn.
Mạt Mạt đã được nghiệm chứng khả năng ghi nhớ của Thất Cân, nghiệm chứng xong một lượt, quả thực khả năng ghi nhớ của Thất Cân rất tốt, có hai lần mà đã nhớ kỹ toàn bộ, nhà bọn họ quả thật lại có một thần đồng nhỏ rồi. Buổi chiêu Mat Mat và Trang Trieu Dương vân luôn thảo luận chuyện Thất Cân, cuối cùng đi chệch vấn đề, đều cho rằng Thất Cân di truyền của mình, mãi cho đến thứ hai Trang Triều Dương đi rồi, hai vợ chồng vẫn chưa tranh luận ra được kết quả.
Thứ hai Mạt Mạt đã xin nghỉ từ trước, cô đã hỏi số tàu rồi, tàu hoả chín giờ sáng, ăn sáng xong, Mạt Mạt dẫn bọn nhỏ đi đón hai đứa sinh đôi.
Nhà ga của thành phố Z rất lớn, đã bắt kịp thủ đô rồi, bởi vì nơi này có nhiều tiểu thương, người ở nhà ga rất nhiêu, Mat Mạt rất vất vả mới tìm được chỗ đậu xe, đi tới cửa ga đến đợi bọn nhỏ.
Tàu hoả đúng giờ vào ga, dòng người di chuyển ào ra ngoài, may mà bên này Mạt Mạt cao hơn chút, có thể nhìn thấy toàn bộ người, đại đa số đều đến bên này buôn bán, trên mặt mỗi người đều loé lên hy vọng tốt đẹp về tương lai, nhanh chân đi ra ngoài, giống như ở chỗ này, bọn họ đều có thể đạt được thành công.
Theo thời gian trôi qua, dòng người càng lúc càng ít, trong lòng Mạt Mạt nặng trĩu, còn chưa nhìn thấy hai thằng nhóc thối, hai thằng nhóc thối này sẽ không thật sự nửa đường xuống khỏi tàu hoả chứ.
Tùng Nhân hô hào: "Mẹ, mẹ, bọn nó ở bên trái."
Mạt Mạt nhìn sang, đen mặt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận