Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1738. -

Chương 1738. -Chương 1738. -
Cuối tháng mười một, thấy sắp bắt đầu vào tháng mười hai, nơi mà Mạt Mạt mua trải qua một năm tu sửa đã gần như hoàn thành, hiện tại chỉ còn lại phần trang trí là chưa xong, đang để cho bay bớt mùi.
Mạt Mạt trang trí dựa theo suy nghĩ của mình, cô đã góp nhặt ảnh chụp nhiều năm như vậy, thông tin nhiều năm như vậy có chỗ hữu dụng rồi.
Mạt Mạt cố ý tìm chuyên gia thiết kế bức vách ngăn, chia khu riêng biệt, một mặt là ảnh chụp căn cứ vào thời gian phát triển, có ảnh chụp sơn thuỷ, có cảnh, có công trình kiến trúc, có ảnh đen trắng, mặc dù không có màu sắc hoa lệ, nhưng dùng nó vô cùng có sức hút khi kể lại cuộc sống chuyện xưa.
Ảnh chụp của Mạt Mạt, không có người nhà mình, cũng có rất ít ảnh chụp người, chân dung, Mạt Mạt nhớ rõ.
Một khu khác, là thời gian phát triển việc lớn, từ năm 1977 Mạt Mạt đã bắt đầu, tin tức trên báo vài chục năm, tin tức rất nhiều, Mạt Mạt bỏ ra đều là những thứ đã qua chọn lọc.
Phải rồi, Mạt Mạt còn dán trên tường khu vực đấu giá những chiếc tem thu thập được những năm này, tem mà Mạt Mạt thu thập được có đôi khi là nhớ tới mà mua, có đôi khi bận rộn quên mất, nhưng cũng đã mua không ít.
Hơn nữa Mạt Mạt thật sự không có vận may phát tài kia, thành công tránh đi được tất cả những chiếc tem vô cùng có giá trị, tem mà Mat Mat dán lên cũng là những loại có nhiều, thật sự đáng tiền thì không có, dán trên tường, Mạt Mạt cũng không sợ mất äi.
Chỗ của mình thì Mạt Mạt càng thiên vị những thứ mình yêu thích hơn, Mạt Mạt cho văn phòng của mình ở tiểu viện, đều đặt hoa cỏ cây cối.
Vị trí cũng là tìm người thiết kế, vừa đẹp mắt, vừa có khí thế.
Chỗ của Mat Mạt, đồ thật sự xa xỉ không có, Trang Triều Dương đến xem qua, khen ngợi chỗ của Mạt Mạt, còn nói muốn lấy một bộ đồ cổ đặt ở đây, Mạt Mạt không đồng ý, cô cũng không muốn bị người khác mỗi ngày đuổi theo đòi mua.
Cho nên tranh treo trên tường, phần lớn đều là của hoạ sĩ thành danh những năm này, người mà Mạt Mạt yêu thích, càng thích hơn chính là tranh Trung Quốc, nhất là tranh Sơn Thủy.
Bởi vì là hoạ sĩ vừa thành danh, hiện tại tranh vẽ còn chưa có giá trên trời như trong tương lai, Mạt Mạt mua không đau lòng chút nào, còn có loại cảm giác chiếm được đồ rẻ.
Hiện tại một bức tranh mới hơn một trăm, đắt nhất cũng chỉ 1000. đó cũng là dùng mực và giấy tốt.
Mạt Mạt thật sự mua không ít, có cái treo, cũng có cái niêm phong cất giữ, có cái Mạt Mạt quyết tâm, bảo vẽ lên hai bức tranh, hỏng một bức cũng không đau lòng, dù sao còn có bức thứ hai!
Bởi vì mua tranh, Mạt Mạt đã mở ra một thế giới mới cho mình, tặng quà sẽ tặng tranh, cao cấp biết bao nhiêu khí khái biết bao nhiêu, lại còn khiêm tổn, qua vài chục năm nữa, giá trị sẽ tăng gấp đôi.
Mạt Mạt cũng không mua đồ cổ gì đó để đặt lên, giá cả của đồ cổ lại tăng gấp bội, những năm này mức giá có chút không hợp với lẽ thường, Mat Mat ôm ngực, cô mua không nổi, chỉ có thể chọn cái khác.
Cho nên chỗ của Mạt Mạt, phải gọi là một nơi nhã nhặn, không biết, còn tưởng rằng Mạt Mạt là người nho nhã, vô cùng am hiểu tranh vẽ!
Sau đó những người tới thăm hỏi Mạt Mạt, có giao tình, đều sẽ tặng cho Mạt Mạt một số bức tranh Trung Quốc, hơn nữa đều là bậc thầy vẽ ra.
Mạt Mạt thì càng vui vẻ, nhận, đương nhiên nhận, nói không chừng mười mấy năm sau, cô có thể mở triển lãm tranh Trung Quốc, chắc có thể nói trở thành người thu thập đầy đủ nhất các bức tranh Trung Quốc của các bậc thầy vẽ ra.
Đương nhiên rồi, những thứ này đều là tiên, lần này Mạt Mạt khiêm tốn lại âm thầm nói giàu to rồi.
Mạt Mạt nhìn một hòm tranh vẽ, nói với Thất Cân: "Chờ cha mẹ con già, mẹ sẽ chia cho các con, đến lúc đó các con nhất định sẽ khen ngợi ánh mắt của mẹ."
Thất Cân cảm thấy những ngày này mẹ hí hoáy tranh Trung Quốc có chút tẩu hoả nhập ma rồi.
Mạt Mạt đột nhiên vỗ tay: "Phải rồi, mẹ có thể mua một số thư pháp."
Thất Cân day trán: "Mẹ, trong nhà đã có không ít tranh rôi, những thứ này còn không biết đặt ở đâu! Mẹ còn mua nữa, thời tiết ở thành phố Z lại ẩm ướt, tranh cũng hỏng, không phải lãng phí tiền sao?"
Mạt Mạt nhướng mày: "Mẹ con lại không ngốc, mua rồi mẹ dĩ nhiên có biện pháp để giữ gìn, được rồi, con đi tìm Giai Giai đi, con bé Giai Giai này, làm sao còn chưa quay về, đừng có lại bị nhà ai bảo ở lại ăn cơm tối đấy nhé."
Thất Cân phiền muộn, cậu bé làm thế nào cũng không thể lý giải, vì sao con cáo mập lại được hoan nghênh như thế, một ánh mắt không trông nom nổi, thoáng cái, ăn đến mức cái bụng nhỏ đã phình lên rồi, lắc lư quay về, còn đang cầm thứ gì đó để ăn.
Thất Cân hít sâu một hơi, đi ra ngoài tìm con cáo mập.
Lúc hai đứa bé quay về, Mạt Mạt đã nấu xong sủi cảo, sủi cảo là mấy ngày trước Trang Triều Dương đã gói kỹ, trực tiếp nấu là xong.
Mạt Mạt nhìn thấy Giai Giai xoa bụng, gõ một cái lên cái bụng tròn vo: "Con bé này, lại ăn nhiều như vậy, buổi tối lại khó chịu."
Giai Giai có chút ngượng ngùng, sau đó hóp bụng lại, nhưng ăn quá nhiều, hóp thế nào cũng không co lại được, vẫn phình lên.
Trong đáy mắt Mạt Mạt tràn đầy ý cười, con bé này rất thú vị, mỗi ngày đều có tiết mục mới.
Giai Giai ăn no rồi, nhưng lại tiếc sủi cảo, nhưng ăn không nổi nữa, Thất Cân đắc ý ăn sủi cảo, vô cùng có tính trẻ con. Giai Giai bám vào bàn, đứng vững trên ghể, bất ngờ thơm Thất Cân một cái, Thất Cân thành công đen mặt.
Giai Giai mới chậm rãi ngồi về trên ghế, chớp mắt mấy cái, Thất Cân sắp nổi cơn điên, con cáo mập này cố ý, cố ý trả thù cậu bé.
Mạt Mạt nhìn hai đứa bé ngây thơ ảnh hưởng lẫn nhau, tác động qua lại, sau khi Giai Giai tới, tuổi tác của Thất Cân cũng được kéo xuống không ít!
Buổi tối Mạt Mạt lại đi mua tranh vẽ yêu thích, Giai Giai đã đuổi theo Thất Cân, bảo xoa bụng, Thất Cân không chịu, Giai Giai lại kêu đau.
Thất Cân biết rõ con cáo mập này đang lừa người, nhưng vẫn là không đành lòng mà giúp đỡ xoa bụng, cuối cùng Thất Cân tự an ủi mình, cậu bé và mẹ đều là người lương thiện.
Ngày hôm sau, Mạt Mạt đã hành động, đi mua thư pháp, sau đó đưa về thủ đô cất giữ.
Chờ đến khi Mạt Mạt rốt cuộc cũng thu tay lại, đã là ba ngày sau, Thất Cân tự xem sổ sách, khuôn mặt nhỏ vô cùng nghiêm túc: "Mẹ, những ngày này tiêu nhiều lắm."
Mạt Mạt vuốt ve khuôn mặt có hơi mập mạp của Thất Cân: "Mẹ đang dạy con, đây chính là đầu tư, bây giờ con thấy vô dụng, trong tương lai lại có giá trị, đây chính là đầu tư, đương nhiên, chuyện này cũng thử thách ánh mắt."
Thất Cân hiểu mà cũng không phải hiểu, sau đó Mat Mat cầm lấy sổ sách của Thất Cân: "Được rồi, ông quản gia nhỏ, con ay à, hiện tại đừng nghĩ đến việc quản lý mẹ nữa, trông coi Giai Giai cho tốt là được rồi."
Thất Cân: "A."
Sau đó Mạt Mạt nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ông cụ Cát cũng không tới đón Giai Giai, mấy ngày nay quá bận rộn, bận đến mức mình đã quên mất bảo ông cụ Cát chuyện lấy máu."
Thất Cân nghe thấy, nhìn thì như là lơ đãng hỏi: "Mẹ, mẹ sắp đưa Giai Giai về nhà sao?"
Mạt Mạt: "A, không phải."
Thất Cân thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng vừa vặn khiến cho Mạt Mạt nhìn thấy, đột nhiên xích lại gần Thất Cân: "Nói cho mẹ biết, có phải con không nỡ hay không? Giai Giai đi rồi, có phải con sẽ nhớ Giai Giai hay không?”
Thất Cân đột nhiên lui về phía sau một bước: "Mẹ, làm sao mẹ lại có suy nghĩ đáng sợ như thế?"
Mạt Mạt ngồi thẳng dậy: "Cho nên con nói, con muốn để Giai Giai đi rồi hả?"
"Đương nhiên, con bé rất là phiền, con đã muốn cho con bé về nhà từ lâu rồi."
Mạt Mạt chỉ chỉ sau lưng Thất Cân: "Giai Giai nghe thấy, khóc rồi."
Thất Cân cứng đờ quay đầu, vội vàng đuổi theo Giai Giai.
Mạt Mạt: "Nghĩ một đằng nói một nẻo, cái giá cho việc giả vờ." Thất Cân loang choang,thieu chút ngã sấp xuống: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận