Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1290. Cướp 2

Chương 1290. Cướp 2Chương 1290. Cướp 2
Mạt Mạt đi theo ra ngoài sân, Diệp Phàm đang chặn hai đứa bé ở cửa không cho vào, nhìn thấy Mạt Mạt thì đùa cợt: "Trẻ con không hiểu chuyện, người lớn cũng không hiểu chuyện sao?"
Mạt Mạt híp mắt, cô không chuẩn bị nhúng tay vào việc này, chuyện của bọn nhỏ phải do chính bọn nhỏ đi giải quyết, đây cũng là trưởng thành, nhưng Diệp Phàm có ý tứ gì?
Mạt Mạt lạnh mặt: "Các chị dâu đều ở nơi này, em đến muốn nghe một chút, bọn nhỏ làm sao lại không hiểu chuyện, còn có chị ám chỉ em, rốt cuộc là ý gì?"
Diệp Phàm cười nhạo: "Em không sợ mất mặt, chị cũng không sợ, vậy chúng ta nói một chút, hai thằng nhóc này nói muốn tìm Trịnh Khả nhà chị hỏi chuyện danh sách khách hàng, chị thấy kì quái, có cái gì hay mà hỏi, bọn họ buôn bán, Trịnh Khả cũng tham dự, chị lấy danh sách khách hàng nhà mình là có lỗi sao? Làm sao mà hai thằng nhóc này này giống như muốn ăn chị vậy, em dâu cũng học pháp luật, em cũng nói cho chị một chút, chị làm là đúng hay không đúng.”
Hiện tại pháp luật chưa hoàn thiện, Trịnh Khả lại là trẻ vị thành niên, người giám hộ là Diệp Phàm, mấy đứa Tùng Nhân lại không ký kết hợp đồng, không bỏ ra được chứng cứ, Diệp Phàm cũng đoán chắc được điểm này, mới không chút kiêng ky.
Mạt Mạt cụp mắt xuống, sau đó ngẩng đầu: "Nếu như chị dâu đã muốn hỏi em đúng hay không, như vậy thì mời chị dâu trả lời em một vấn đề, Trịnh Khả tham dự vào việc mua bán thịt viên của Tùng Nhân và Dương Lâm đúng không?”
Diệp Phàm cau mày, cẩn thận suy nghĩ vấn đề của Mạt Mạt, không có gì kỳ lạ, mới trả lời: "Phải."
Mạt Mạt cong khóe miệng: "Được, chị dâu đã trả lời, vậy em cũng nói một chút, chị dâu vừa nói cầm bảng danh sách khách hàng nhà mình, nhưng chị dâu lại thừa nhận là ba đứa trẻ buôn bán, chuyện này trước sau không mâu thuẫn sao?"
Mạt Mạt nói xong ngừng một lát, nói với các chị dâu đang vây xem: "Các chị dâu đều biết, ba đứa trẻ trong khoảng thời gian này rất tốt, tín nhiệm lẫn nhau, cho nên mới đưa danh sách khách hàng cho Trịnh Khả bảo quản, nhưng vừa quay đầu, nhà máy của chị Diệp lại làm thịt viên để bán, còn lấy đi khách hàng của bọn nhỏ, các chị dâu nói xem, đổi lại là ai, ai không phẫn nộ, đây chính là vấn đề phẩm hạnh."
Lúc này Diệp Phàm mới ý thức được câu trả lời của cô ta đã quay lại đầu đề câu chuyện, vội vàng giải thích: "Em nói ba người buôn bán thì là ba người, chị còn nói là chỉ có một mình Trịnh Khả nhà chị."
Mạt Mạt: "Chị dâu bận rộn, không tìm hiểu được tình hình cũng có thể hiểu được, Tùng Nhân đến nói với bác gái Trịnh một chút, các con thuê bao nhiêu người, mẹ nhớ Dương Lâm còn ký hợp đồng thuê! Hiện tại có thể tìm ra cho bác gái Trịnh nhìn xem." Diệp Phàm thật sự không hiểu rõ chuyện buôn bán của con gái, cô ta chỉ biết là kiếm tiền, chính là bởi vì thấy con gái khoe khoang lợi nhuận, cô ta mới động tâm, cũng nhìn ra nghề này có giá trị, cho nên mới giấu con gái sản xuất, sau đó lấy luôn bảng danh sách khách hàng có sẵn.
Cho tới bây giờ con gái không nói với cô ta chuyện buôn bán, cô ta cái gì cũng không biết, cô ta chỉ nghĩ là con gái tham gia, lúc này mới mạnh dạn độc chiếm, bây giờ nghe tiếng nghị luận xung quanh, da mặt Diệp Phàm da mặt nóng bừng.
Mạt Mạt cũng không nuông chiều Diệp Phàm: "Chị dâu Diệp sao lại im bặtrồi, chị dâu có thể nói những điều chị biết, em đều tự ti, chị dâu cũng nói với em một chút?"
Giọng nói của Diệp Phàm thanh âm cắm ở cổ họng rồi, nói cái gì chứ, cô ta nói càng nhiều, càng chứng minh cô ta là một người lớn lại đi lấy thành quả lao động mà bọn nhỏ vất vả kiếm được.
Danh tiếng của Diệp Phàm ở đại viện vẫn luôn tốt, mặc dù kiêu ngạo một chút, nhưng mọi người nhìn cô ta đều coi trọng mấy phần, hiện tại cô ta cũng không dám nhìn những ánh mắt xung quanh, cô ta có thể nghe thấy từ trong những tiếng xì xào bàn tán, là sự khinh bỉ đối với cô ta.
Sau lưng Diệp Phàm không còn thẳng tắp như vừa rồi nữa, cắn môi, nhất thời không biết nên cứu vãn phần cục diện này như thế nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận