Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1181. Chú ý 1

Chương 1181. Chú ý 1Chương 1181. Chú ý 1
Nguy Vĩ ở trong xưởng ăn mặc lôi thôi lếch thếch, lúc này đi ra ngoài ăn cơm mới rửa mặt, nếu không trên mặt toàn là bụi, quần áo thì càng không cần phải nói, cũng không đi thay vội, quần áo cũng là màu đậm để chống bẩn, nhìn giống như công nhân vậy.
Ở niên đại này thật ra phần lớn ông chủ đều như vậy, bọn họ phải thiết thực nai lưng ra làm, rất ít để ý tới bề ngoài.
Ánh mắt của Trịnh Nghĩa và Diệp Phàm đều rơi trên người Nguy Vĩ, đánh giá một lượt, nhìn nhau cười khó hiểu, đây là đã nhận định những người Trang Triều Dương quen biết đều là công nhân.
Bọn họ còn tưởng rằng hôm nay Trang Triều Dương gặp bạn bè muốn đi tìm quan hệ để hoàn thành chỉ tiêu, xem ra không phải.
Trịnh Nghĩa: "Cậu Trang tới ăn cơm à? Bây giờ đã quá giờ cơm rồi."
Trang Triều Dương cười nhạt: "Đợi bạn tới, cho nên muộn một chút, anh Trịnh ăn xong rồi à?"
Trịnh Nghĩa: "Tôi ăn xong rồi, để tôi giới thiệu với cậu, đây là vợ tôi, Diệp Phàm."
Trang Triều Dương: "Chào chị dâu."
Diệp Phàm kiêu ngạo ngẩng đầu, gật nhẹ cằm, thúc giục Trịnh Nghĩa: "Đã đến giờ này rồi, nhà máy còn bề bộn nhiều việc, chúng ta nhanh về đi." Trịnh Nghĩa nguong ngùng cười với Trang Triêu Dương: "Vậy chúng tôi đi trước, hôm nào họp gặp."
Diệp Phàm không đợi Trang Triều Dương đáp lời, kéo Trịnh Nghĩa ra ngoài, cả quả trình đều không nhìn đến Mat Mạt.
Trang Triều Dương còn lâu mới để ý đến thái độ của nhà họ Trịnh, cả nhà lên lầu, đi vào phòng khách Nguy Vĩ nói: "Hai người vừa rồi là ai? Người đàn ông quá giả tạo, người phụ nữ thì hai mắt thiếu một chút là ở trên đỉnh đầu rồi."
Trang Triều Dương: "Hàng xóm Trịnh Nghĩa, nếu như tôi không tới, Trịnh Nghĩa vững vàng lên cấp sư đoàn."
Nguy Vĩ đã hiểu: "Hoá ra là như vậy, nói đi nói lại, nhà các anh lái xe hơi nhỏ, sao người phụ nữ còn không đặt các anh vào trong mắt?"
Mạt Mạt: "Chắc là đã quên mất tính chất lựa chọn hoặc là lựa chọn làm như không thấy, có người chính là như vậy, trong lòng mãi mãi cũng sẽ không thừa nhận là bản thân không bằng người khác."
Nguy Vĩ trợn trừng mắt: "Còn có người như vậy à?”
Mạt Mạt: "Đương nhiên có, còn có rất nhiều ấy! Dù cho biết rõ xe hơi nhỏ là của nhà chúng ta, nhưng trong lòng cô ta cũng sẽ tìm đủ mọi loại lý do cho rằng đây không phải là của nhà chúng ta."
Nguy Vĩ: "Người tôi đã gặp cũng muôn hình muôn vẻ, hôm nay lại được mở mang kiến thức rồi." Mat Mat biết, Nguy Vĩ ở chỗ này phát triển, anh ta nhất định sẽ đi điều tra về địa phương, tình hình của bất cứ nhà máy lớn nào anh ta cũng đều biết.
Rõ ràng Nguy Vĩ không biết Diệp Phàm, như vậy đã nói rõ, nhà máy của Diệp Phàm cũng không phải rất lớn, chí ít chưa khiến cho Nguy Vĩ để vào trong mắt.
Nhà hàng này ở thành phố Z cũng coi như là có tiếng tăm, đồ ăn bản địa làm vô cùng tiêu chuẩn, Trang Triều Dương gọi một bàn lớn đồ ăn, không ăn hết, còn thừa lại không ít.
Mạt Mạt tìm một người phục vụ đến, gói lại những món canh để mang đi.
Nhà Mạt Mạt vẫn luôn là ăn bao nhiêu thì gọi bấy nhiêu, hôm nay nếu không phải vì mời khách để cảm ơn, bọn họ cũng sẽ không gọi nhiều như thế, bọn họ đều đã trải qua cuộc sống khổ cực, biết lương thực quan trọng.
Nguy Vĩ cũng mang đi hai món khác nhau, anh ta về phân xưởng rồi ăn, buổi tối cũng không cần đến căn tin nữa.
Trang Triều Dương lái xe đưa Nguy Vĩ về, anh ta còn có rất nhiều chuyện phải làm, cả nhà Mạt Mạt cũng không quấy ray nữa.
Trang Triều Dương được nghỉ, xế chiều cả nhà Mạt Mạt lái xe đến nhà mẹ nuôi.
Mạt Mạt mua một ít hoa quả, Trương Ngọc Linh trách móc: "Deu là nhà mình cả, đến còn mang hoa quả gì chứ." Mat Mạt: "Con thay hoa quả tươi mới nên mua, cho mẹ và ông bà nếm thử."
Trương Ngọc Linh cũng chỉ trách móc ngoài miệng, thật ra trong lòng vui vẻ, trong lòng con gái nhớ đến bọn họ, không uổng công thương yêu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận