Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1315. Bệnh viện tâm thần 1

Chương 1315. Bệnh viện tâm thần 1Chương 1315. Bệnh viện tâm thần 1
Bệnh viện tâm thần 1
Mạt Mạt: "Cô có ý đồ gì thì chỉ mình cô biết thôi, nhưng mà cô đụng phải tôi, Từ Liên, cô cũng quen biết tôi vài năm, cô cũng biết tính tôi rồi."
Mạt Mạt đi vòng qua người Từ Liên bước lên xe và nói với chiến sĩ gác cổng: "Tôi không quen biết cô ta”
Chiến sĩ ngơ ngác, bọn họ đơn thuần được xem một vở kịch hay.
Mạt Mạt đi vào trong đại viện, khuôn mặt Từ Liên trở nên méo mó, cô ta hận Kỳ Kỳ, cô ta hận Mạt Mạt, hận tất cả mọi người.
Kỳ Kỳ tranh thủ lúc nằm viện cướp Phạm Đông đi, Phạm Đông lại vì Kỳ Kỳ đưa cho cô ta một số tiền chia tay, bảo cô ta rời khỏi thành phố Z, cô ta không cam tâm, rõ ràng cô ta đã nắm chắc vị trí bà Phạm rồi, nhưng mọi thứ lại tan thành mây khói.
Đôi mắt Từ Liên như ngấm độc, chiến sĩ ngơ ngác, tính mở lời đưa cô ta đến phòng tiếp đón bộ đội cũng nói không nên lời.
Từ Liên thấy người chiến sĩ đang nhìn cô ta liền nhanh chóng thay đổi sắc mặt, cúi thấp đầu: "Nơi tiếp đón của bộ đội đi thế nào?"
Chiến sĩ không chịu nổi lùi lại một bước, chỉ về một phương hướng: "Phía trước đi thẳng sẽ thấy, cô là gia quyến của quân nhân, nơi tiếp đón có thể ghi nợ."
Từ Liên: "Cảm ơn."
Từ Liên đi rồi, hai chiến sĩ vỗ vỗ lồng ngực, phụ nữ đúng là không nên đụng vào, thay đổi sắc mặt cũng quá nhanh.
Mạt Mạt về tới nhà liên nhận được cuộc gọi của người gác cổng: "Cảm ơn các anh nhé, tôi sẽ chú ý."
Mạt Mạt cúp máy, cười châm biếm, cô biết ngay là Từ Liên có mục đích mà, nếu cô ta có thể thay đổi trong phút chốc thì mới là lạ đó.
Xem ra động tác của Kỳ Kỳ cũng quá nhanh, trong thời gian ngắn như vậy đã đuổi được Từ Liên đi.
Mạt Mạt lại chau mày, thế nào mà Từ Liên lại nhắm trúng cô chứ, xem ra phải đặn dò các con, lúc về phải cẩn thận một chút.
Ngày hôm sau Mạt Mạt không có nhìn thấy Từ Liên, cũng không biết cô ta đã bỏ cuộc rồi hay là đang bày mưu tính kế nữa.
Thẩm Triết không có ở công ty, Mạt Mạt cũng thoải mái hơn, có thể về nhà sớm hơn một chút.
Người nhà họ Từ đến chậm thật đấy, mắt thấy lại sắp đến cuối tuần rồi người nhà họ Từ vẫn chưa đến, Mạt Mạt mới không vì Từ Liên mà tốn tiền điện thoại.
Le ra thứ bảy Trang Triều Dương phải trở về, nhưng chờ mãi chưa thấy về, Mạt Mạt gọi điện thoại đến bộ đội thì nói Trang Triều Dương đã đi từ sớm rồi. Mat Mat chờ mãi đến bảy giờ rưỡi thì Trang Triều Dương mới trở về, cô hỏi: "Em gọi điện thoại nói anh đã về từ sớm rồi, anh đi đâu vậy?"
Trang Triêu Dương kéo tay của Mạt Mạt: "Về phòng rồi nói."
Mat Mat thấy khuôn mặt Trang Triều Dương rất nghiêm trọng, trực giác nói cho cô biết là có chuyện: "Được."
Trang Trieu Dương khóa cửa lại rồi nói: "Hôm nay trên đường về nhà anh đã nhìn thấy Hướng Hoa."
Giọng nói của Mạt Mạt trở nên cao vút: "Hướng Hoa? Anh chắc chắn là Hướng Hoa chứ?"
Trang Triều Dương nói: "Chắc chắn, anh đã đưa anh ta đến bệnh viện tâm thần."
Mạt Mạt ngơ ngác, sau đó mới phản ứng lại: "Ý anh là Hướng Hoa đã phát điên sao?"
Trang Triều Dương gật đầu: "Ừ, điên rồi, đến anh cũng không nhận ra nữa, anh còn tưởng là giả vờ nên đi tìm bác sĩ, bác sĩ chứng thực đúng là phát điên."
Bây giờ Mạt Mạt không quan tâm Hướng Hoa có phát điên hay không, quan trọng là: "Chẳng phải Hướng Hoa đang bị nhốt sao? Sao lại để anh gặp được vậy?”
Trang Triều Dương cười lạnh lùng: "Hướng Hoa là có người dẫn ra ngoài đấy, bản thân không dám giữ lại nên cố tình đưa đến chỗ để anh có thể nhìn thấy."
Mạt Mạt cắn chặt răng: "Kỳ Dung."
Trang Triều Dương: "Ngoại trừ anh ta thì không còn ai khác."
Mat Mạt: "Anh ta đúng là dám làm đó, nhưng mà cố tình đưa đến chỗ anh có thể nhìn thấy là có ý gì."
Tranng Triều Dương hừ một tiếng: "Chắc chắn là đã phát hiện rồi, Kỳ Dung không thể giấu nữa, chỉ có thể ném ra ngoài, anh liền trở thành sự lựa chọn tốt nhất, chỉ tiếc là anh ta không ngờ anh sẽ tống vào bệnh viện tâm thần."
Lễ ra Mạt Mạt còn khá tức giận, nghe xong câu cuối cùng lại bật cười; "Anh ta tuyệt đối nghĩ không ra."
Bạn cần đăng nhập để bình luận