Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 335. Đồng hương 1

Chương 335. Đồng hương 1Chương 335. Đồng hương 1
Đồng hương 1
Sau một trận mưa lớn, nhiệt độ không khí rõ ràng có giảm xuống không ít, cũng sẽ không còn đợt nắng nóng diện rộng nào nữa. Mạt Mạt nhìn lịch, đã lập thu rồi.
Chị Vương đến tìm Mạt Mạt: "Mạt Mạt, chiều nay chị định đi hái nấm, em có đi không?"
Hai ngày nay Mạt Mạt đang rảnh rỗi đến phát hoảng: "Đi, đĩ nhiên em phải đi chứ."
Chị Vương nói: "Còn có Te Hồng cũng đi cùng nữa."
"Dạ, được."
Một giờ chiều, chị Vương và Tê Hồng cùng đến. Chị Vương giới thiệu: "Đây là Te Hồng, nhà chính ủy Triệu."
Mat Mạt vươn tay ra: "Chào cô, tôi là Liên Mat Mạt."
"Xin chào, tôi là Tề Hồng."
Chị Vương nói: "Mạt Mạt đã chuẩn bị xong hết chưa? Xong rồi thì chúng ta đi thôi."
"Dạ."
Chỗ mà chị Vương chọn đến đó là ngọn đồi ở lân cận, có rất nhiều lùm cây, hoàn cảnh rất phù hợp để nấm phát triển.
Chị Vương rất có kinh nghiệm: "Cả hai năm nay chị đêu hái ở cho này, hàng năm cũng hái được không ít, chúng ta không cần phải đi quá xa."
Mạt Mạt xách theo cái giỏ nhỏ: "Chị dâu, em chỉ biết nấm khô thôi, từ trước đến nay đều chưa từng hái nấm bao giờ, chị dạy em loại nấm nào có thể ăn được nhé!"
"Được, không thành vấn đề, lát nữa để chị dạy em”
Tê Hồng xích lại gần nói với Mạt Mạt: "Mấy bữa nay tôi nghe được không ít tin đồn về nhà hai người đấy."
Mạt Mạt hơi sửng sốt: "Cô nghe được tin gì thế?"
Tề Hồng cười: "Nói là hai vợ chồng cô máu lạnh, còn nói là cô bá đạo, xem thường người khác. Còn có chuyện thú vị nhất là tin đồn nói rằng doanh trưởng Trang là người sợ vợ nữa."
Mat Mạt hiểu rõ: "Đều là do Tôn Nhụy truyền ra."
Tê Hồng: "Đúng vậy, cô em chồng nhặt được kia của cô cũng chẳng phải là người hiền lành gì. Cứ gặp ai là liền cố ý mà như vô tình nói bóng nói gió về vợ chồng hai người, tôi đoán có khi cô ta đang hận hai người đấy."
Mạt Mạt cười khẽ: "Cô ta mà không hận chúng tôi thì tôi mới thấy lạ đấy."
"À, cô không tò mò tại sao cô ta vào được nhà họ Cảnh sao?"
Mạt Mạt: "Không tò mò chút nào hết."
"Cô xem cô này, tại sao lại khác người vậy chứ? Cô thật sự không tò mò chút nào sao?”
"Không tò mò thật mà."
Người giống như Tề Hồng là người thích nói chuyện, nếu không cho cô ấy nói, cô sẽ bị nghẹn mà chết. Cho dù Mạt Mạt không tò mò thì cô ấy cũng sẽ bla bla nói ra cho bằng hết mới thôi.
"Thứ nhất, Cảnh Tinh Tinh muốn làm ghê tởm Ngô Giai Giai. Thứ hai, Cảnh Tinh Tinh muốn dùng Tôn Nhụy để làm nổi bật thân phận cô ta lên."
Mạt Mạt hoàn toàn hết nói, khó trách Cảnh Tinh Tinh đi đâu cũng dẫn theo Tôn Nhụy.
Sau đó Mạt Mạt nhíu mày, Tôn Nhụy đã tới đây năm ngày rồi, sao còn chưa quay lại núi chứ?
Tê Hồng lúc này lại cười khanh khách: "Cảnh Tinh Tinh cũng là một con ngốc, được Tôn Nhụy ca tụng nâng lên đến mức không biết mình mang họ gì luôn. Miệng không ngừng đáp ứng sẽ giúp Tôn Nhụy lấy cớ bị bệnh quay về thành, bây giờ thành ra Tôn Nhụy lại ỷ lại hết cả vào cô ta."
Quay về thành là việc rất khó làm được, nhất là thời điểm bây giờ, xem như Cảnh Tinh Tinh đã tự tìm cho mình một rắc rối lớn rồi.
Tê Hồng cười đủ rồi lại nói: "Cô biết không, bây giờ lại bắt đầu có tin đồn thủ trưởng mới tới chính là ông nội nuôi của Cảnh Tinh Tinh đấy."
Mạt Mạt không chút nghĩ ngợi đáp lại: "Là Cảnh Tỉnh Tinh truyền ra chứ gì!"
Te Hồng gật đầu: "Thông minh. Nhưng mà trong khu nhà này có rất nhiều người tin đây, khắp nơi đều tâng bốc ninh nọt Cảnh Tinh Tinh. Tôi thấy cô ta đi đường mà như đi trên mây luôn ấy."
Mạt Mạt nghi hoặc: "Thế sao cô lại không tin?"
Tê Hồng chớp chớp mắt: "Bởi vì tôi quen ông cụ Miêu mà, ông nội tôi với ông cụ Miêu là bạn chiến đấu cùng chung một chỗ đấy."
Khóe miệng Mạt Mạt giật giật, khó trách Tề Hồng có thể trực tiếp biết tất cả các tin tức của nhà họ Cảnh, căn bản là cái gì người ta cũng biết mà.
Gia thế của Tề Hồng cũng không đơn giản, thật sự hơi ngoài dự kiến của Mạt Mạt.
Tê Hồng nhìn chằm chằm Mạt Mạt, đột nhiên đụng bả vào Mạt Mạt một cái: "Tôi và cô xác định là bạn bè rồi nhé."
Mạt Mạt: "...”
Chị Vương vẫn đang một mực ngồi bên cạnh lắng nghe, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Tề Hồng. Cô ấy quen biết Tê Hồng trước nhưng Tề Hồng vẫn không hề nói sẽ trở thành bạn bè với cô ấy, trái lại lại coi trọng Liên Mạt Mạt. Cuối cùng nghĩ mãi không ra, chỉ có thể cho rằng hai người tuổi tác cũng ngang nhau, có nhiều điểm chung nên dễ nói chuyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận