Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 600. Khóc 2

Chương 600. Khóc 2Chương 600. Khóc 2
Triều Lộ điểm chóp mũi con gái một cái,"Lươn ai câu?”
Tiểu Vũ lôi kéo tay Thanh Xuyên/Anh Thanh Xuyên câu, mẹ, có phải anh Thanh Xuyên giỏi lắm không?”
Triều Lộ phối hợp nói: "Giỏi."
Đồng ruộng sông suối ở niên đại không có bị thuốc trừ sâu, phân hóa học ô nhiễm, bên dòng suối nhỏ, cá chạch và lươn rất nhiều, lại vô cùng dễ bắt, Thanh Xuyên bắt không ít lươn, nói thật, Mạt Mạt sợ nhất chính là lươn, không đúng, nói như thế này mới đúng, Mạt Mạt sợ nhất chính là rắn, bởi vì lươn và rắn tương tự, cho nên cô không thích lươn, ngay cả cá chạch cô cũng không thích.
Mạt Mạt ôm Tùng Nhân núp xa xa, Thanh Xuyên nhìn thoáng qua chị, xách theo cái gùi đi ra ngoài, sớm biết hôm nay chị đến, cậu đã không bắt lươn.
Cơm trưa là Triều Lộ làm, lươn xào lăn, tôm sông xào, trứng gà hấp.
Mấy người Mạt Mạt ăn cơm trưa xong, vừa rửa bát đũa xong thì hậu viện có động tĩnh, Khởi Thăng chạy ra hậu viện mở cửa, Triều Dương và Tô Nhị trở về, đẩy xe đẩy, bên trên xe đẩy chất đầy cỏ heo, lợn rừng giấu ở bên trong.
Bọn nhỏ chạy đến hậu viện đi xem mổ heo, bên ngoài trời nóng, Mạt Mạt ngồi ở trên giường, dỗ dành Tùng Nhân nhìn phía ngoài cửa sổ.
Con lợn rừng trưởng thành này không nhỏ, răng nanh cũng rất đáng sợ, Mạt Mạt xem chừng, trừ bỏ đầu và chân, ngay cả xương và thịt có thể chừng một trăm tám mươi cân.
Mạt Mạt nhìn về phía nơi xa, cô rất thích cái niên đại này, mặc dù lương thực sản lượng tăng lên không ngừng, cũng không có ô nhiễm, bầu trời màu xanh lam, nước trong, thảm thực vật tươi tốt, động vật hoang dã rất nhiều, bất kỳ một cảnh sắc nào cũng đẹp hơn khu phong cảnh ở đời sau.
Tùng Nhân a một tiếng, Mạt Mạt hoàn hồn, thì ra Tùng Nhân lật người, nằm sấp mệt mỏi, Mạt Mạt ôm lấy Tùng Nhân, dỗ một hồi, một con lợn đã dỡ sạch, trừ bỏ xương cốt, còn lại một trăm hai mươi cân thịt.
Bốn người cùng nhau săn giết heo, chia làm bốn phần, thịt heo một người ba mươi cân, xương bốn mươi cân, một người mười cân.
Cao Minh Lãng và Hà Khánh Vĩ là cùng kết nhóm với Tô Nhị, thịt để ở nhà Tô Nhị, bọn họ còn phải trở về làm việc, đi trước.
Trang Triêu Dương thu thập thịt heo, chất vào trong xe, Trang Triều Lộ lại lấy ra mười cân từ trong phần của nhà mình đưa cho Triều Dương. Trang Triều Dương không lấy,"Chị, chúng em ăn bấy nhiêu là đủ rồi, chị giữ lại ăn đi!"
Trang Triều Lộ nói: "Em đủ ăn cái gì? Trở về phải gửi cho ông ngoại Mạt Mạt một chút, cha vợ của em cũng phải gửi, còn lại đến miệng hai vợ chồng em cũng không bao nhiêu, nghe lời cam đi, nhà chị còn có không ít đâu!”
Trang Triều Dương trầm mặc mấy giây,'Cảm ơn chị."
Triều Lộ nói: "Cảm ơn cái gì, bọn chị không thiếu ăn, ngược lại là các em kiếm chút đồ không dễ dàng, thời gian không còn sớm, nhanh đi về đi!"
Mạt Mat ôm Tùng Nhân đi ra,"Chị, chúng em đi vê trước."
"Được."
Mạt Mạt về thành phố, thịt heo gửi cho ông ngoại mười cân, Miêu Chí không muốn lấy, làm chủ nói: "Để chỗ ông năm cân thôi, đưa cho ông nội con năm cân, lại đưa cho ông Khâu đi năm cân, còn lại các con đều mang về."
Mạt Mạt còn muốn mở miệng, Miêu Chí nói: "Được rồi, quyết định như vậy đi."
Ngày mai mấy người Mạt Mạt trở về, ban đêm Trang Triều Dương và Miêu Niệm lại hái được không ít nho, trở về mang không ít đồ, ngoại trừ trên người Mạt Mạt không mang đồ, những người khác, trong ngực đều ôm đồ vật.
Tùng Nhân vô cùng thích ngồi xe, vừa nghe thấy tiếng động cơ, cười híp cả mắt, cực kỳ hưng phấn, trên đường con mắt cũng không đủ dùng, kêu la a a a.
Mấy người Mạt Mạt mười giờ sáng đến quân đội, vừa mới tiến vào viện tử, nhìn thấy Triệu Cáp đang khóc, Triệu Đại Mỹ đang khuyên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận