Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 295. Em sẽ không tha cho anh 1

Chương 295. Em sẽ không tha cho anh 1Chương 295. Em sẽ không tha cho anh 1
Em sẽ không tha cho anh 1
Khi Mạt Mạt đến đã mang theo một miếng thịt hun khói hơn cân rưỡi, hai mươi quả trứng gà, năm cân bột mì, một cân gạo, một túi đậu phộng và một ít rau. Hôm qua đã ăn một ít, giờ còn lại một nửa.
Buổi trưa hai người ăn cơm có món thịt hun khói xào với đậu cô ve, cả một nồi lớn. Mạt Mạt múc một đĩa bảo Trang Triều Dương mang đi: "Chị Vương cho chút rau, chúng ta đáp lại, có qua có lại mới toại lòng nhau.”
"Được, anh sẽ mang qua ngay."
Trang Triều Dương trở lại rất nhanh, trong tay còn có hai quả bí ngòi: "Chị Vương cứ nhất quyết đưa cho anh, anh hết cách nên chỉ có thể mang về."
Lần đầu đến quân đội, Mạt Mạt đã thích chị Vương, không chỉ vì tính cách mà chị Vương còn là người có nguyên tắc, đây là điều Mạt Mạt thích nhất. Cô cầm lấy bí ngòi ước lượng: "Buổi tối làm sủi cảo nhân bí ngòi."
Trang Triều Dương cười ấm áp: "Nghe em."
Mạt Mạt cảm thấy ngọt ngào: "Ăn cơm thôi."
Sau bữa trưa, Mạt Mạt dọn bàn, Trang Triều Dương bắt đầu rửa hũ. Mạt Mạt vừa rửa bát vừa hỏi: "Sáng nay anh đã tiêu bao nhiêu?” Trang Trieu Dương báo cáo các khoản chỉ: "Một hũ có giá hai đồng, anh đã mua bốn hũ hết tám đồng. Hai vại lớn đắt hơn, một vại hai mươi lăm đồng, hai vại hết năm mươi đồng. Mua mấy thứ lặt vặt hết năm mươi đồng, tổng cộng một trăm lẻ tám đồng."
Mạt Mạt: "Hôm qua ở hợp tác xã tiêu hết một trăm, hôm nay tiêu một trăm lẻ tám đồng. Gỗ ngày hôm qua bốn mươi, tiền lương hai mươi, hai ngày này tiêu hết hai trăm sáu mươi tám đồng. Hay lắm, gần một năm tiền lương của em."
"Tiền này bắt buộc phải tiêu, bây giờ mua hết thì về sau không cần mua nữa, thật ra cũng giống nhau."
"Em biết, có phải anh rỗng túi rồi đúng không?"
Trang Triều Dương nói: "Anh vẫn còn, lần trước anh đến nhà chị gái, chị ấy cho anh ba trăm đồng mua đồ cưới, cộng với tiền lương tháng này của anh thì vẫn còn một trăm đồng."
"Chị Triều Lộ dạo này thế nào rồi? Lâu rồi em không gặp."
"Chị ấy đang sống rất thoải mái, không đấm đá nhau, còn trẻ ra nhiều, trước khi kết hôn chúng ta trở về một chuyến nhé."
Mạt Mạt đầu: "Được."
Trang Triều Dương làm việc gọn gàng, chẳng mấy chốc đã cọ xong. Mạt Mạt bắt đầu rửa và thái rau, Trang Triều Dương thì bóc tỏi.
Trang Triều Dương đổi lấy nhiều cà tím, Mạt Mạt chọn những quả nhỏ để ngâm cà tím tỏi, ngâm dưa chuột, ớt và tỏi cùng nhau.
Dưa chuột cắt xéo, rộng khoảng hai ngón tay, ớt cũng vậy, chỉ cần cắt đôi củ tỏi, ướp chút muối, cho vào túi lưới, đè vật nặng lên trên, chắt bỏ nước, ép chúng qua đêm, rồi cho vào hũ đổ nước tương và bột ngọt vào, cuối cùng đậy kín nắp chờ một thời gian là có thể ăn.
Sau khi Mat Mat ngâm dưa chua, Trang Triều Dương đã xử lý xong con thỏ, anh hỏi: "Buổi tối chúng ta ăn sủi cảo thì con thỏ này phải làm sao?"
"Không thể bỏ qua thỏ, để tối hầm."
"Được."
Trang Triều Dương liếc nhìn đồng hồ, đã ba giờ: "Nghỉ một lát đi!"
Mạt Mạt lắc đầu: "Buổi sáng em ngủ rồi, buổi chiều ngủ không được nữa, còn phải làm sủi cảo đấy, làm gì có thời gian nghỉ ngơi?"
Trang Triều Dương không giải thích mà ôm lấy Mạt Mạt, ôm Mạt Mạt nằm ở trên giường: "Anh buồn ngủ."
Mạt Mạt vặn vẹo, nhưng Trang Triều Dương càng kẹp chặt hơn, cô đang đề phòng Trang Triều Dương ăn đậu hũ của mình, không ngờ Trang Triều Dương thực sự đã ngủ thiếp đi, nghe tiếng thở đều đều, Mạt Mạt cũng mê man chìm vào giấc ngủ.
Khi Mạt Mạt tỉnh dậy đã là bốn giờ rưỡi, cô xoay người lại thì bên cạnh đã không còn ai. Cô nghe thấy tiếng thái rau trong bếp, đi vào thì thấy bí ngòi đã được cắt hết. "Sao anh không đợi em dậy rồi mới làm." "Anh muốn em ngủ thêm một lúc nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận