Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 155. Cánh của Mat Mat quá cứng! 1

Chương 155. Cánh của Mat Mat quá cứng! 1Chương 155. Cánh của Mat Mat quá cứng! 1
Cánh của Mạt Mạt quá cứng! 1
Hướng Triều Lộ nhìn thấy Mạt Mạt, tranh thủ lúc Mạt Mạt không chú ý liền giơ ngón tay cái lên với em trai, thằng nhóc cậu được đấy! Có sức mạnh này rồi thì ngày kết hôn còn xa nữa sao?
Hướng Triều Dương sợ Mạt Mạt phát hiện liền âm thầm ra hiệu dừng lại. Trong lòng anh lại rất lo lắng, cô nhóc này đối với anh càng ngày càng tự nhiên, trả lời cũng rất khôn khéo. Anh lúc ở nhà họ Liên vừa nhắc tới việc giới thiệu cô với mấy người bạn, cô nhóc này liền xoay người nói muốn về nhà ngủ trưa, hoàn toàn đoán hết mọi suy nghĩ trong lòng anh. Nếu không phải anh cầu cứu đến viện trợ từ bên ngoài thì thật đúng là anh không thể dỗ cô được.
Mạt Mạt kéo cặp song sinh đến nói: "Em nghe Triều Dương nói là Khởi Hàng muốn đến học ở trường Nhất Trung. Vừa mới tới đây hoàn cảnh xa lạ, cũng chưa quen với cuộc sống ở đây lắm, vậy nên em liền dẫn hai đứa này tới đây để bọn họ làm quen với nhau, sau này cùng học ở Nhất Trung cũng có thể chăm sóc cho nhau được."
Hướng Triều Lộ vẻ mặt vui mừng: "Làm quen với nhau như thế này thì tốt quá rồi, chị còn đang lo đây, chỉ sợ thằng nhóc này không thích ứng với hoàn cảnh xa lạ rồi lại gây chuyện khắp nơi nữa." Mat Mạt giới thiệu: "Hai đứa này là song sinh, người mập hơn một chút là Thanh Nhân, người gầy hơn là Thanh Nghĩa, mười lăm tuổi. Còn em trai út của em tám tuổi, tên là Thanh Xuyên.
Hướng Triều Lộ gọi mấy đứa con tới, giới thiệu chúng với cặp song sinh. Đến lúc giới thiệu xong, cặp song sinh cảm thấy hơi bối rối, chị gái của anh Triều Dương cũng gần ngang với tuổi mẹ bọn họ, vậy nên cũng không biết nên xưng hô như thế nào. Nếu bảo cũng gọi là chị thì lại không thể mở miệng được! Vậy nên ánh mắt hai đứa liền nhìn về phía chị mình.
Hướng Triều Lộ nhịn không được cười nói: "Cứ gọi chị là chị giống như chị gái hai đứa là được rồi."
Tô Khởi Hàng phản đối: "Mẹ, sao mẹ còn kéo thấp vai vế của con rồi."
Hướng Triều Dương: "Mấy đứa nên gọi thế nào thì cứ gọi như thế ấy, không ảnh hưởng gì với bên này cả."
Tô Khởi Hàng ở trường học cũng là bá chủ một phương, từ trong xương cốt không chịu thấp hơn người khác. Tuy rằng cặp song sinh lớn tuổi hơn cậu nhưng cậu cũng không sợ, giống như mấy người bạn của cậu vậy, mặc kệ người đó là ai, trước tiên cứ đánh một trận đã rồi lại nói tiếp.
Cặp song sinh từ nhỏ đã đánh nhau đến lớn lên, liếc mắt một cái liền hiểu được ý tứ của Tô Khởi Hàng, nhất định phải đánh cho đến khi chịu phục mới được.
"Chị, bọn em dẫn Tô Khởi Hàng đi dạo một lát đã nhé."
Cặp song sinh có ý đồ gì thì Mạt Mạt là người rõ ràng nhất: "Hai đứa đứng lại ngay cho chị."
Hướng Triều Lộ kéo Mạt Mạt qua: "Để cho mấy đứa chúng nó đi đi, mấy thằng nhóc choai choai như chúng nó có phương thức ở chung của mình."
Mạt Mạt hết chỗ nói rồi, xem ra Hướng Triều Lộ cũng rất có kinh nghiệm đấy! Vừa nhìn Tô Khởi Hàng đã biết đã đánh nhau không ít lần rồi, khó trách bộ dạng lại lưu manh vô lại như thế.
Cặp song sinh thấy chị gái gật đầu, kéo tay Tô Khởi Hàng bỏ chạy, mấy đứa lớn đã đi rồi, mấy đứa nhỏ thì kéo nhau đến phòng ngủ thứ hai ngồi chơi.
Hướng Triều Lộ kéo tay Mạt Mạt đến nói chuyện phiếm: "Căn nhà này là dùng để Triều Dương sau khi kết hôn sẽ ở đây, bây giờ chị ở tạm đã, chờ có chỗ nào thích hợp sẽ dọn ra ngoài."
Môi Mạt Mạt khẽ nhếch lên, sạo đột nhiên lại nhảy đến chuyện kết hôn rồi?
Hướng Triều Lộ chị hận không thể tổ chức kết hôn ngay bây giờ, Hướng Triều Dương vội ho khan một tiếng, mới ngăn cản được Hướng Triều Lộ tiếp tục nói ra những câu kinh người.
Hướng Triều Lộ cười gượng: "Nhìn chị này, đây là chị vui quá nên choáng váng cả đầu óc luôn rồi, bây giờ mà nói chuyện này còn quá sớm."
Mạt Mạt thở phào nhẹ nhõm, nhất thời không biết nên đáp lại như thế nào, chỉ có thể cười cười. Hướng Trieu Dương nghe được tieng mở cửa, Hướng Triều Lộ nhìn về phía cửa, chỉ thấy Hướng Húc Đông đi vào. Ngay lập tức vẻ hiền lành trên người Hướng Triều Lộ biến mất không còn chút dấu vết, mặt trở nên lạnh lùng.
Hướng Húc Đông không nghĩ tới con gái lớn lại trở về. Ông ta không sợ con trai cả, nhưng lại sợ con gái, ký ức giấu ở trong tận đáy lòng bị đánh thức. Một cô bé con mới mười lăm tuổi, ở trong đám tang của mẹ mình, mặc áo tang, khuôn mặt vô cảm ngăn ông ta lại. Nhìn thấy ông ta không khóc cũng không nháo, chỉ bình tĩnh nói: "Đáng lễ ra ông cũng phải xuống dưới đó luôn mới đúng."
Lúc ấy ông ta thật sự bị dọa sợ, xoay người bỏ chạy, gặp ác mộng rất lâu, càng không dám xuất hiện trước mặt con gái lớn. Lần gặp mặt gần đây nhất đã cách đây tám năm, nhưng chỉ gặp mặt trong chớp mắt mà cái chức phó giám đốc của ông ta đã bay mất.
Hướng Triều Lộ: "Đã lâu không gặp."
Hướng Húc Đông nuốt nước miếng: "Con, con đã trở lại rồi ay
Những người đi theo Hướng Húc Đông cũng đều vào nhà, Hướng Triều Lộ cười nhạo: "Đến đây cũng đầy đủ thật đấy!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận