Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1630. -

Chương 1630. -Chương 1630. -
Biểu cảm của trợ lý có chút cứng đờ, Tôn Nhuy ra hiệu cho trợ lý đi ra ngoài trước, trợ lý há to miệng, cuối cùng vẫn đi ra ngoài.
Tôn Nhuy đợi trợ lý đi ra rồi mới cười nói: "Chỉ là tôi mệt quá, mệt mỏi nên bị bệnh, cho nên cần nghỉ ngơi nhiều hơn, không có chuyện gì."
Còn lâu Mạt Mạt mới tin, biểu cảm vừa rồi của trợ lý đã nói rõ rằng sức khoẻ của Tôn Nhuy có rất nhiều vấn đề, đáng tiếc Mạt Mạt và Tôn Nhuy không phải là chị em dâu thân thiết, Mạt Mạt chỉ có thể khô khan nói: "Vậy cô chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn chút."
Giọng nói của Tôn Nhuy lộ ra sự kỳ ảo: "Tôi nhất định sẽ khá hơn."
Mạt Mạt ừ một tiếng, hai người rơi vào sự im lặng, buổi chiều Mạt Mạt còn có việc, có thể tự đưa tới đã không dễ dàng rồi.
Mạt Mạt đứng dậy nói: "Nếu như muốn ăn cái gì, lại không quen ăn bên ngoài thì gọi điện thoại về, tài nấu nướng của chị dâu Tôn không tệ."
Mắt Tôn Nhuy sáng rực lên mấy phần, giọng nói vui mừng nhanh hơn không ít: "Được."
Mạt Mạt cầm theo cốc giữ nhiệt ra khỏi phòng bệnh, Tôn Nhuy sờ bụng mình, khóe miệng mang theo nụ cười cay đắng.
Trợ lý đã trở về: "Chị Tôn, chị không sao chứ?"
Tôn Nhuy cười khổ một tiếng: "Mặc dù không có tử cung, nhưng tôi còn sống được không phải sao?"
Trợ lý thiếu chút thì khóc, một người phụ nữ, có ai là không muốn cho mình một đứa con, không có tử cung, còn tính là phụ nữ không?
Tôn Nhuy cười yếu ớt: "Tôi cũng không khóc, cô lại khóc trước rồi, như này cũng rất tốt, cả đời này tôi vẫn luôn tính toán, đã chán ghét hoàn toàn đàn ông rồi, tự mình sống đến hết đời cũng rất tốt, hơn nữa hiện tại tôi cũng rất hạnh phúc, cuối cùng cô ấy cũng chủ động tới thăm tôi, tôi còn có người nhà, tôi không phải người cô đơn."
Tôn Nhuy đợi trợ lý không khóc nữa: "Đến tìm bác sĩ tới đây, tôi đồng ý làm phẫu thuật."
Buổi tối Mạt Mạt nhận được điện thoại của Lý Vinh Sinh, mẹ cậu ay đã phẫu thuật rồi, phẫu thuật rất kịp lúc, nằm viện quan sát mấy ngày là có thể tiến hành phẫu thuật lần hai.
Mạt Mạt yên tâm: "Cậu ở bệnh viện chăm sóc mẹ cậu cho tốt đi!"
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Lý Vinh Sinh vâng một tiếng: "Chị, em cúp máy trước đây."
Mạt Mạt cúp điện thoại, cô lại có thêm một người em trai rồi.
Chị dâu Tôn đã nấu canh xong: "Mạt Mạt, sắp xếp gọn rồi."
Mạt Mạt xách cốc giữ nhiệt: "Không cần chờ em ăn cơm, mọi người ăn trước đi." Chị dâu Tôn: "Được."
Buổi tối lúc Mạt Mạt đến, sắc mặt xám xịt ban sáng của Tôn Nhuy đã thay đổi, ngược lại tỉnh thần không tệ: "Tôi biết là cô sẽ đến mà, tôi đang chờ canh của cô đấy."
Mạt Mạt đưa tới: "Lúc nào có thể xuất viện?"
Tôn Nhuy nuốt ngụm canh xuống: "Tôi còn phải làm phẫu thuật, chờ phẫu thuật xong thì xuất viện."
Rốt cuộc Mạt Mạt cũng không hỏi là bệnh gì, chờ Tôn Nhuy uống canh xong, lúc rời đi lại nói: "Vậy thì lúc nào phẫu thuật báo cho tôi biết một tiếng."
Trong mắt Tôn Nhuy loé lên ánh nước, trong lòng ấm áp: "Được."
Mạt Mạt không quay đầu lại, cô thật sự hy vọng Tôn Nhuy có thể trở nên khoẻ hơn.
Sáng hôm sau, có tin tức mới liên quan đến Tôn Nhuy, Mạt Mạt nhìn tin tức, rất lâu vẫn không lấy lại được bình tĩnh, Tôn Nhuy bị u ở tử cung, bắt buộc phải cắt bỏ tử cung, đối với một người phụ nữ trẻ tuổi mà nói, đó là căn bệnh tàn nhẫn nhất.
Mọi người đều sẵn lòng thông cảm với kẻ yếu, hiện tại Tôn Nhuy cũng là kẻ yếu, là một người phụ nữ không thể làm mẹ, nên được tất cả mọi người cảm thông.
Mạt Mạt gấp tờ báo lại, tiếng tăm của Tôn Nhuy lớn, bây giờ thì hay rồi, chỉ cần bán báo thì đều hiểu, một chút cũng không còn.
Ở niên đại này cưới vợ đều hy vọng có thể duy trì nòi giống, có rất ít người có thể chấp nhận vợ mình không có khả năng sinh nở, cho nên sau này Tôn Nhuy muốn tìm một người để bầu bạn cũng khó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận