Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 130. Hướng Triều Dương có lá gan không nhỏ! 2

Chương 130. Hướng Triều Dương có lá gan không nhỏ! 2Chương 130. Hướng Triều Dương có lá gan không nhỏ! 2
Hướng Triều Dương có lá gan không nhỏi 2
Mạt Mạt chờ ở ngoài cổng, hai tay Hướng Triều Dương đều bận xách đồ nên chỉ có thể để Mạt Mạt đi khóa cửa. Hướng Triều Dương lúc này giống như một thằng ngốc, vẫn cười ngây ngốc nghĩ về tình trạng của bọn họ lúc này, nhìn thế nào cũng giống như một đôi vợ chồng cùng chăm lo việc nhà, nếu có thêm hai bé con mập mạp nữa thì càng tốt.
Lúc này không chỉ hai vành tai Hướng Triều Dương đỏ bừng mà khuôn mặt cũng đỏ, hoàn toàn không thể suy nghĩ về chuyện gi khác nữa hết.
Mạt Mạt nghi ngờ hỏi: "Hướng Triều Dương, có phải anh bị bệnh không? Sao mặt anh lại đỏ bừng như thế?"
"Không sao đâu, chỉ là do anh nóng quá thôi."
Mạt Mạt đi ở phía trước, Hướng Triều Dương xách đồ đi theo, nhìn vào bóng lưng hai người, thấy thế nào cũng rất xứng đôi.
Mat Mat và Hướng Triêu Dương đã đi xa, Hướng Hoa mới kéo tay Liên Thu Hoa bước ra, khuôn mặt tái nhợt mới trở lại hồng hào được một chút. Thế mà Hướng Triều Dương lại trở về, thiếu chút nữa bị Hướng Triều Dương phát hiện, dọa chết anh ta rồi.
Liên Thu Hoa nhớ rõ Hướng Triều Dương, hỏi Hướng Hoa: "Có phải anh quen người bên cạnh Liên Mat Mat không? Sao anh lại sợ anh ta như vậy?”
"Ai nói anh sợ anh ta chứ? Anh ta là anh trai cùng cha khác mẹ của anh."
Trong lòng Liên Thu Hoa bĩu môi, vừa rồi hai chân Hướng Hoa run cầm cập như vậy mà còn không sợ sao? Cô ta cũng không vạch trần, chỉ vào ngôi nhà mà Mạt Mạt vừa bước ra: "Ngôi nhà kia cũng là của nhà anh à?"
"Đúng, là của nhà anh." Hướng Hoa vẫn nhớ rõ lời Ngô Mẫn nói, căn nhà này là để sau này anh ta kết hôn sẽ ở đấy.
"Thật à, là của nhà anh à?"
"Ừ, sau này anh kết hôn sẽ ở đó."
Liên Thu Hoa chớp mắt, cả người đều giống như được làm bằng nước, nắm lấy tay Hướng Hoa, đầu ngón tay gãi gãi trong lòng bàn tay Hướng Hoa: "Anh Hoa, nhà anh có bản lĩnh thật đấy, có thể có một ngôi nhà độc lập ở đây nữa."
Hướng Hoa bị Liên Thu Hoa quyến rũ, máu toàn thân như bị thiêu đốt: "Đừng đứng ở đây nữa, đi về chỗ em ở đi."
Liên Thu Hoa không dám: "Không phải có nhà ở đây sao, sao phải về chỗ em ở làm gì chứ?"
"Căn nhà này phải là sau khi anh kết hôn mới ở được, bây giờ thì chưa được đâu."
Liên Thu Hoa vừa nghĩ đến căn nhà này cũng không thể mọc chân chạy thoát được, điều quan trọng nhất lúc này phải là bắt được Hướng Hoa, liền ngượng ngùng mặc cho Hướng Hoa kéo đi.
Lúc Mạt Mạt về đến nhà, cặp song sinh còn chưa trở về. Cô nhìn thoáng qua thời gian, thấy không còn sớm nữa, cũng đến lúc chuẩn bị cơm tối rồi.
Hướng Triêu Dương xách một con gà và thỏ đưa cho Mạt Mạt: "Buổi tối làm cái này."
"Đừng tưởng rằng làm đồ ăn ngon là đã có thể mua chuộc được cha em."
"Là để cho em ăn nên anh mới bắt về đấy chứ."
Mạt Mạt: "... Anh có thể ra ngoài rồi, cảm ơn!"
Nói xong Mat Matram một tiếng đóng cửa phòng bếp lại, người này không phải đã nói sẽ chờ cô lớn lên sao? Sao lần này trở vê một lời không hợp liền trêu chọc cô như vậy rồi? Quả nhiên lời nói của đàn ông mà đáng tin thì heo cũng có thể bay lên trời.
Buổi tối lúc Liên Quốc Trung về nhà, nhìn thấy Hướng Triều Dương, khuôn mặt đang tươi cười lập tức trầm xuống: "Cậu vậy mà còn dám đến đây nữa à, thằng nhóc lá gan không nhỏ đấy!"
"Quả thật là gan cháu không nhỏ nên mới dám coi trọng Mạt Mạt như thế ạ."
Liên Quốc Trung nghĩ tới các loại khả năng, duy chỉ không nghĩ tới Hướng Triều Dương sẽ hào phóng thừa nhận như vậy. Ông rất thưởng thức phần gan dạ này, nhưng vừa nghĩ đến con gái mình chỉ mới vừa mười sáu tuổi thì nỗi tức giận trong lòng đều không thể đè ép xuống được.
"Lập tức xéo ngay cho tôi, dám coi trọng con gái của ông đây sao, không có cửa đâu!"
Hướng Triều Dương biết, Liên Quốc Trung không đánh mình đã là không tệ lắm rồi. Ở lại ăn cơm thì đừng hòng mơ tưởng, lần này anh tới là để tỏ rõ lòng mình. Nếu như Liên Quốc Trung đã biết chuyện thì chiến thuật của anh sẽ phải thay đổi.
Cặp song sinh nhìn về phía Hướng Triều Dương, giống như người mất hồn, bọn chúng nghe thấy øì vậy chứ? Anh Hướng lại thích chị gái sao?
"Ôi chết rồi, chúng ta còn đang sốt sắng đề phòng người ngoài, thế mà lại bắt tay với kẻ địch, để cho kẻ địch đánh vào tận bên trong rồi!" Liên Thanh Nghĩa đột nhiên kêu lên một tiếng, thật sự là tức chết cậu mà.
Liên Quốc Trung trừng mắt: "Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Thẳng thắn khai báo nhanh."
Mạt Mạt cũng nghi ngờ nhìn cặp song sinh, cặp song sinh đứa này đẩy đứa kia, Liên Quốc Trung tức giận trực tiếp điểm danh: "Thanh Nghĩa, con nói cho cha."
Liên Thanh Nghĩa không phục: "Vi sao lại là con ạ?”
"Bởi vì em ngốc nhất" Mạt Mạt không khách khí bổ thẳng một dao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận