Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1640. -

Chương 1640. -Chương 1640. -
Hôm nay Mat Mat đã khẳng định rồi, tảng đá trong lòng cũng coi như đã được buông bỏ, cuối cùng không cần suy nghĩ quá nhiều âm mưu nữa.
Buổi tối về nhà, Thất Cân ôm lấy đùi của mẹ: "Mẹ, anh cả gọi điện thoại về rồi, ngày mai anh ấy sẽ vê nhà, anh họ Hạo Dương cũng đến nữa, còn nói mợ và bà ngoại mấy ngày nữa sẽ đến."
Mạt Mạt rất vui mừng, cuối cùng cũng được gặp con trai cả rồi, cô không nghĩ ngợi nhiều liền bế Thất Cân lên, vui mừng xoay một vòng, sau đó bế không nổi nữa.
Mạt Mạt cúi đầu nhìn cậu con trai út, cậu bé có lẽ là đứa trẻ mập nhất trong số những đứa trẻ ba tuổi, Mạt Mạt véo mũi của Thất Cân: "Con nên giảm cân rồi."
Bàn tay mũm mĩm của Thất Cân sờ sờ cái bụng chắc nịch của mình, hơi ngập ngừng một chút, cậu bé cũng cảm thấy có chút mập.
Thằng bé nhăn mặt lại, giống như bánh bao nhỏ vậy, Mạt Mạt không chịu nổi khúc khích bật cười thành tiếng, thật quá đáng yêu: "Không cần giảm cân đâu, như vậy rất đáng yêu."
Thất Cân đã hạ quyết tâm rồi, nhất định phải giảm cân.
Mạt Mạt gọi chị dâu Tôn đến, cùng chị dâu Tôn bàn xem ngày mai nên ăn cái gì, con trai cả vê nhà, nghĩ thôi cũng thấy vui.
Tiếc là ngày mai Mạt Mạt có công việc nên không thể đón Tùng Nhân, Mạt Mạt chỉ có thể bảo trợ lý đi đón người.
Trợ lý của Mạt Mạt hầu như là chìa khóa vạn năng, biết đủ các loại kỹ năng, nếu như trợ lý của Mạt Mạt từ chức thì cô nhất định sẽ bù đầu.
Ngày hôm sau đi làm, Mạt Mạt luôn ghi nhớ đến Tùng Nhân, cảm thấy thời gian trôi qua rất chậm, đợi dài cổ chờ trợ lý về nhưng trợ lý vẫn chưa vê.
Sắp đến giờ trưa trợ lý mới trở về, Mạt Mạt vội vàng hỏi: "Đón được người chưa?"
"Đã đưa về đại viện rồi."
Mạt Mạt nói lời cảm ơn, bảo trợ lý ra ngoài đi làm, Mạt Mạt gọi điện thoại về nhà.
Điện thoại vang lên hồi lâu mới có người nghe máy, Tùng Nhân nói: “Mẹ.”
"Thằng nhóc này thông minh đấy."
Tùng Nhân cười khúc khích: "Mẹ, con đến nhà rồi."
" Con không làm gì thì đưa mấy đứa nhóc Hạo Dương ra ngoài dạo chơi đi."
"Con biết rồi, biết rồi mà, phòng của tôi đâu?"
Mạt Mạt hừ một tiếng: "Đừng giả vờ với mẹ, chị dâu Tôn đã nói với con rồi chứ, nếu như con không đồng ý thì đi chen chúc với Thất Cân đi."
Tùng Nhân gấp gáp: "Đừng mà, mẹ, con sai rồi, con sai rôi."
Mạt Mạt mắng một tiếng thằng quỷ nhỏ: "Được rồi, mẹ phải đi họp, không nói với con nữa, tối nay gấp.”
"Tạm biệt mẹ."
Buổi tối tan làm, Mạt Mạt còn chưa bước vào trong nhà, trong nhà vang lên tiếng cười giỡn, từ trong gương nhìn thấy bọn trẻ đang chạy nhảy đùa giỡn, vô cùng náo nhiệt.
Mạt Mạt bước vào trong nhà, giống như bấm vào nút tạm dừng vậy, mấy thằng nhóc rất nghiêm túc, nhanh chóng buông cái gối trong tay xuống, ngồi vô cùng ngay ngắn.
Tùng Nhân ân cần chuyền cho mẹ đôi giày: "Mẹ, mẹ tan làm rồi sao, con đi rót cho mẹ ly trà."
Hạo Dương xấu hổ gãi gãi đầu, cậu bé là lớn nhất lại dẫn đầu làm loạn: "Chào cô."
Mạt Mạt cười khúc khích: "Cô là hổ dữ hả? Sao lại sợ cô vậy?"
Hạo Dương cười ngờ nghệch vài tiếng, Mạt Mạt càng muốn buồn cười hơn.
Mạt Mạt hưởng thụ sự phục vụ của con trai cả và hỏi: "Thành tích cuối kỳ thế nào?"
Tùng Nhân cười khan một tiếng, Mạt Mạt liếc mắt một cái, Tùng Nhân thỏ thẻ nói: :Đứng thứ năm toàn khoa, đứng thứ hai toàn lớp."
Mạt Mạt biết ngày, Tùng Nhân không có động lực, nhất định sẽ không cố gắng như vậy: "Cũng không biết lân trước là ai nói mình là học bá, đây chính là học bá sao?”
Tùng Nhân bị mẹ khinh bỉ: "Học kỳ sau con nhất định sẽ giành hạng nhất."
"Đừng nói mạnh miệng quá, lỡ như tự vả thì saol"
Tùng Nhân: "..."
Vì không muốn tự vả, cậu bé cũng phải cố gắng lên.
Hạo Dương cố gang giảm cảm giác tồn tại, đối với loại người cả năm không vào nổi top 10 thì tốt nhất làm phông nền thôi!
Mạt Mạt lại hỏi một số chuyện trong trường học, Tùng Nhân đột nhiên hỏi: "Mẹ, Lý Đức và con cùng nhau đến thành phố Z, nói là gia đình cậu ấy đến nơi này mua nhà, hình như định dọn qua bên này."
Bạn cần đăng nhập để bình luận