Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 185. Cơm ai người ấy ăn, việc ai người ấy làm 1p

Chương 185. Cơm ai người ấy ăn, việc ai người ấy làm 1pChương 185. Cơm ai người ấy ăn, việc ai người ấy làm 1p
Cơm ai người ấy ăn, việc ai người ấy làm 1
Lúc Mạt Mạt nhận được thư của anh trai thì hơi muộn, thư do người đưa thư chuyển đến vào buổi trưa. Mạt Mạt cầm phong thư, dày ghê, anh trai viết cái gì vậy? Sao dày thế?
Cặp song sinh cũng tò mò giục Mạt Mạt mở thư ra xem, Mạt Mạt lấy thư ra đếm thì có bốn trang.
Càng đọc về sau biểu cảm của cô càng trở nên cổ quái, cặp song sinh không nhịn được đi tới, liếc nhìn, sắc mặt cũng có chút vi diệu.
Cả bốn trang của bức thư là dùng để mắng mỏ Trang Triều Dương, nào là ăn ở hai lòng, mặt người dạ thú, dùng hết tất cả các lời để chửi. Nếu chữ viết có thể giết người thì Trang Triều Dương đã chết được bao nhiêu lần từ lâu rồi.
Thanh Nghĩa bối rối: "Không phải anh cả và anh Triều Dương là anh em sao?"
Thanh Nhân nhếch mép cười: "Em bị ngu à, Trang Triều Dương ở sau lưng anh cả có ý với chị gái, anh ấy còn là người cuối cùng biết chuyện. Lần này anh em tốt là kẻ thù, lần này cha chúng ta có đồng minh rồi."
Sao Mạt Mạt lại cảm thấy Thanh Nhân đang cười trên nỗi đau của người khác nhỉ? Cô lắc tờ giấy viết thư, lần này Trang Triều Dương chịu khổ rồi, thái độ của anh trai đã coi anh là kẻ thù không đội trời chung.
Trong quân đội, Lý Thông nhìn quầng thâm dưới mắt Trang Triều Dương, ác ý hỏi: "Tiểu đoàn trưởng, anh không nghỉ ngơi tử tế à?"
Trang Triều Dương lạnh mặt nói: "Đi huấn luyện."
"Ôi..." Lý Thông ngứa ngáy trong lòng, chắc chắn tiểu đoàn trưởng vì bức thư mà mất ngủ, cậu ta hối hận rồi. Nếu biết trước thì nên kiểm tra, sau đó cậu ta rùng mình, cậu ta không muốn bị ngược nữa.
Tối qua Trang Triều Dương nghĩ đến Liên Thanh Bách cả đêm, vốn định đợi Liên Thanh Bách trở về mới gặp mặt nói chuyện trực tiếp, nhưng bây giờ thì hay rồi, anh chàng này đã biết trước. Bây giờ anh giải thích cũng vô dụng, chắc chắn anh chàng này muốn xé xác anh ra.
Trang Triều Lộ không sợ Liên Quốc Trung cản trở, cũng không sợ sự xuất hiện của tình địch, bởi vì anh có lòng tin vào bản thân, nhưng anh không có tự tin với Liên Thanh Bách. Cả đêm qua anh đã nhớ lại hồi ức, Liên Thanh Bách đã bảo vệ Mạt Mạt như thế nào, cô ỷ lại vào Liên Thanh Bách ra sao, anh thực sự sợ Liên Thanh Bách sẽ giở trò xấu sau lưng mình.
Nếu Mạt Mạt biết Trang Triều Dương kiêng de anh trai mình như vậy, cô sẽ bật cười mất. Con người ấy à, thông minh quá cũng không tốt, dễ suy nghĩ mù quáng, cô hoàn toàn quên mất mình là người khiến Trang Triều Dương hiểu lầm. Liên Thanh Bách coi Trang Trieu Dương là kẻ thù không đội trời chung, lễ nào Trang Triều Dương không coi Liên Thanh Bách là kẻ thù số một?
Ngày tháng ngày trôi qua, thời gian sẽ không dừng lại với bất kỳ ai, nhưng lịch sử vẫn tiếp diễn theo quỹ đạo ban đầu.
Trưa ngày mùng sáu, Mạt Mạt chính thức rời trường với tấm bằng tốt nghiệp cấp ba của mình.
Tiền Y Y rời khỏi khuôn viên trường, cảm thấy hơi xúc động: "Tốt quá, cuối cùng cũng không phải đến trường nữa."
Mạt Mạt nhìn lại ngôi trường quen thuộc năm xưa, không còn tiếng cười nói nữa, chỉ còn lại sự xa lạ và hoang mang, cô xúc động nói: "Ừ, cuối cùng cũng rời đi."
Triệu Tuệ lắc lu tấm bằng tốt nghiệp của mình: "Mạt Mạt, bây giờ không tổ chức thi đại học nữa, cậu đã nghĩ kỹ sẽ đi làm việc ở đâu chưa?"
"Tớ nghĩ kỹ rồi, chờ cửa hàng bách hóa tuyển người, đến cửa hàng bách hóa ứng tuyển, cậu thì sao?"
Triệu Tuệ không có ý định gì: "Tớ nghe lời cha, chắc là đến nhà máy thép!"
Tiền Y Y hỏi: "Làm công nhân à?"
Triệu Tuệ trợn tròn mắt: "Tiền Y Y, cậu thực sự không hiểu gì cả. Tớ là học sinh cấp ba, sẽ không làm công nhân, chắc tớ sẽ ứng tuyển vị trí thu chỉ."
Tiền Y Y thực sự không hiểu, nếu là trước đây thì cô ay không phải lo lắng về công việc, nhưng bây giờ tình hình gia đình cô ấy không tốt lắm, có quan hệ cũng vô ích. Cô ấy không muốn ở nhà nữa, cũng muốn tự mình kiếm tiền. Cô ấy suy nghĩ một hồi rồi nói: "Mạt Mạt, tớ và cậu cùng nhau ứng tuyển vào cửa hàng bách hóa nhé!"
Mạt Mạt cảm thấy không lạc quan lắm: "Khoảng thời gian này cậu cũng đã thấy nhiều rồi đó, nên hiểu rằng cậu rất khó để vào cửa hàng bách hóa. Nếu cậu tin tớ, có thể ứng tuyển làm công nhân thời vụ, như vậy an toàn hơn."
Mắt Tiền Y Y mất đi ánh sáng, mấy ngày nay cô ấy luôn nơm nớp lo sợ, hiện tại nhà cô ấy không an toàn, cô ấy hiểu ý trong lời nói của Mạt Mạt, thất vọng nói: "Công nhân thời vụ thì công nhân thời vụ."
Triệu Tuệ không biết làm thế nào để an ủi cô ấy, Tiền Y Y phải tự mình hiểu rõ chuyện này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận