Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1035. Đối tượng 1

Chương 1035. Đối tượng 1Chương 1035. Đối tượng 1
Đối tượng 1
Tùng Nhân gật đầu: "Cha đã nói rồi, nếu như cha không có ở nhà thì con chính là nam chủ nhân trong nhà, phải chăm sóc cho mẹ và em trai."
An An cũng tiếp lời: "An An cũng là nam tử hán."
Mạt Mạt cười nói: "Các con đều là nam tử hán, được rồi, mẹ phải đi ngủ đây, ngày mai chúng ta đến thăm cha nhé."
Tùng Nhân và An An nhìn mẹ đi vào trong phòng, hai anh em mới quay về phòng ngủ.
Ngày hôm qua Mạt Mạt dẫn theo hai đứa con đến bệnh viện, bữa sáng cô nấu là bánh bao và cháo.
Mat Mat tới bệnh viện, Trang Triều Dương đứng dậy: "Thanh Bách nói tối hôm qua em đỡ nhiều rồi, bây giờ cảm giác thế nào?"
Mat Mạt nói: "Khỏe nhiều rồi, không ngờ lần này bị bệnh nhanh khỏi như vậy, em không sao, anh yên tâm đi."
Trang Triều Dương đưa tay sờ trán của vợ, đúng là không nóng, anh yên tâm rồi. Mạt Mạt lấy bánh bao và cháo ra: "Đã đói bụng rồi, mau ăn sáng đi."
Liên Thanh Bách dìu Vân Kiến dậy, cánh tay của Vân Kiến bị đau, Liên Thanh Bách phải đút cháo cho cậu.
Vân Kiến: "Anh cả, em bị thương là tay trái, tay phải không sao, em tự ăn là được rôi."
Liên Thanh Bách: "Anh còn phải giúp em cầm tô cháo, em từ từ ăn còn tốn thời gian hơn nữa, anh đút em ăn tiện hơn, em hãy nằm đàng hoàng đi!"
Tùng Nhân và An An quan tâm cha xong, lại đến quan tâm cậu Vân Kiến.
Mạt Mạt ngồi trên ghế hỏi Vân Kiến: "Em đến bên khu chợ làm cái gì?"
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Vấn Kiến bị sặc cháo, Mạt Mạt nhìn cậu, cô chỉ là hỏi thăm bình thường, sao phản ứng của Vân Kiến lại lớn quá vậy?
Vân Kiến cũng không biết là bị sặc hay là thế nào, trên khuôn mặt có chút đỏ không tự nhiên lắm, cậu uống mấy ngụm nước mới bình thường lại: "Em muốn mua chút đồ nên mới đến khu chợ, chị, sao mọi người lại đến chỗ khu chợ vậy?"
Chủ đề này thay đổi quá gượng gạo, Mạt Mạt không tin không có vấn đề, nhưng Vân Kiến lớn rồi, có cách nghĩ của riêng mình, Mạt Mạt cũng không tiện truy hỏi nên mở miệng nói: "Triều Dương và anh cả nghỉ phép, tụi chị chuẩn bị đi ăn lẩu thì đúng lúc gặp phải bọn cướp, thân thủ của em không tệ, sao lại không tránh được chứ?"
Vân Kiến lại bị sặc, Liên Thanh Bách đặt hộp cơm xuống: "Em đừng hỏi nữa, có thể khiến Vân Kiến giấu diếm như vậy nhất định là có liên quan đến con gái, chúng ta đừng hỏi nữa, để em ấy ăn cơm đi." Van Kien:
Trong lòng anh cả biết là được rồi, làm gì nhất định phải nói ra vậy?
Mạt Mạt đứng dậy đi vòng quanh giường bệnh nhìn Vân Kiến, cậu bị nhìn đến mức có chút căng thẳng: "Chị, chị nhìn em chằm chằm làm gì vậy?"
Mạt Mạt nói: "Chị cứ tưởng phải hơn ba mươi tuổi em mới khai sáng chứ, tệ lắm cũng giống cậu út của em, không ngờ em lại khai sáng nhanh như vậy, nói, thích từ khi nào vậy? Cô gái đó là ai? Chị có thấy qua chưa, là khoa của tụi em hả? Cô gái đó người ở đâu? Mấy tuổi rồi, trông có xinh đẹp không?"
Một loạt những câu hỏi của Mạt Mạt, đừng nói Vân Kiến bị ngơ ngác, đến Liên Thanh Bách nghe xong cũng tặc lưỡi, bộ dạng tra hỏi người của Mạt Mạt có thể so sánh với mẹ đó!
Trong lòng Mạt Mạt cảm thán, đứa trẻ mình nhìn nó khôn lớn đã thích người khác rồi, sao lại có cảm giác giống con trai đi lấy vợ vậy, ai bảo Vân Kiến và Vân Bình đều lớn lên trong nhà Mạt Mạt.
Vân Kiến cũng căng thẳng, chị gái nhiều năm như vậy không chỉ là chị gái, còn kiêm luôn cả vai trò làm mẹ nữa, Vân Kiến vừa ngẩng đầu lên, thấy anh rể đang nhìn mình liền nuốt nghẹn miếng nước bọt.
Vân Kiến vừa muốn trả lời thì vang lên tiếng gõ cửa cộc cộc, Mạt Mạt đứng gần cánh cửa, quay đầu qua nhìn thì hơi ngơ ngác, cô gái này Mạt Mạt có ấn tượng, hình như là bạn chung phòng của Từ Liên, nhưng mà tên là gì thì Mạt Mạt quên mất rồi. Mat Mat cũng từng tiếp xúc với Từ Liên, Trịnh Đình Đình hôm nay thay một đồ mới, không có chắp vá, nhất thời Mạt Mạt không nhớ ra là ai, cũng chỉ là có chút ấn tượng, mặc dù không tỏ sắc mặt, nhưng mà trên khuôn mặt lại không hề biểu cảm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận