Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 77. Lại có thư của Hướng Triều Dương! 1

Chương 77. Lại có thư của Hướng Triều Dương! 1Chương 77. Lại có thư của Hướng Triều Dương! 1
Phòng khách yên tĩnh, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Liên Thu Hoa.
Ánh mắt Liên Thu Hoa nhìn về phía bàn, móng tay bấm chặt trong lòng bàn tay, oán hận một nhà Liên Quốc Trung đối đãi khác biệt, thậm chí đối xử với người ngoài còn tốt hơn cháu gái ruột của mình.
Trong lòng Liên Quốc Trung mất hứng, hôm nay là ngày hai gia đình xem mắt, sợ Liên Thu Hoa quấy rầy, nhưng có người ngoài ở đây nên ông chỉ có thể giới thiệu: "Đây là con gái của em trai tôi."
Cha mẹ Triệu Tuệ đều là người có địa vị nhất định, cũng hiểu nghệ thuật ngôn ngữ nhất, thấy Liên Quốc Trung ngay cả tên cũng không giới thiệu, xem ra cô cháu gái này không được chào đón ở nhà này, vậy nên hai người cũng chỉ cười khế xem như đáp lại lời của Liên Quốc Trung.
Liên Thu Hoa ngượng ngùng cười, nhưng ánh mắt lại nhìn loạn xạ. Người ngồi cạnh bác cả tuy rằng không phải mặc quần áo mới, nhưng cô ta vẫn hiểu cây bút máy cắm ở trong túi có nghĩa là gì, đây là dấu hiệu của người trí thức, cũng là biểu tượng của thân phận.
Liên Thu Hoa càng nghĩ lại càng hận, rõ ràng bác cả có thể sắp xếp một công việc tốt hơn cho cô ta, thế mà lại sắp xếp cho cô ta làm một công nhân thời vụ đun nước nóng, đem vũ nhục của Ngô Mẫn cũng tính đến trên người Liên Quốc Trung luôn.
Liên Quốc Trung thấy Liên Thu Hoa đứng trước bàn không hề có ý nhúc nhích, trầm mặt: "Sao cháu không về nhà?"
Liên Thu Hoa thầm nghĩ nhất định là ông trời giúp cô ta rồi, liền hít mũi: "Cháu đến để cầu xin bác tha thứ, cha mẹ cháu thật sự đã biết sai rồi."
Mạt Mạt híp mắt, Liên Thu Hoa thật đúng là đang mượn cơ hội này, có người ngoài ở đây, đây là đang ép cha cô tha thứt!
Cô dám khẳng định, nếu cha cô không tha thứ, nhất định cô ta sẽ đem chuyện ngày hôm đó nói ra. Tuy rằng không phải là thật, nhưng trong lòng chủ nhiệm Vương cũng không biết se nghĩ như thế nào. Trong thời đại này, sợ nhất chính là từ không thành có, bôi nhọ thanh danh của mẹ cô không nói, còn có thể liên lụy đến nhà bọn họ nữa.
Cô thật đúng là đã xem thường tâm tư ác độc của Liên Thu Hoa rồi, vội vàng kéo cặp song sinh đang đứng bên cạnh, nhỏ giọng phân phó công việc cho cặp song sinh, cặp song sinh ngay lập tức hiểu ý.
Liên Thanh Nghĩa tiến lên một bước, kéo cánh tay Liên Thu Hoa: "Chị họ à, chuyện của người lớn, mấy đứa trẻ chúng ta cũng đừng xen vào nữa. Không phải bữa trước chị nói để bọn em dẫn chị đi dạo sao? Cũng đúng lúc hôm nay hai đứa bọn em có thời gian, chúng ta đi thôi!"
Liên Thanh Nhân kéo lấy một cánh tay khác lên, cười đùa: "Đúng đấy chị họ, chúng ta đi thôi." Mat Mat làm sao có thể để Liên Thu Hoa có cơ hội mở miệng được chứ. Cô chắn trước mặt Liên Thu Hoa, mỉm cười lấy từ trong túi ra năm đồng cùng phiếu lương thực hai cân đưa cho Thanh Nhân: "Dẫn Thu Hoa đi ăn chút gì ngon ngon, thời gian cũng không còn sớm nữa, mau đi đi!"
Cặp song sinh nhận tiền, kéo Liên Thu Hoa đi. Liên Thu Hoa muốn giãy giụa, nhưng cô ta đâu phải là đối thủ của hai thằng nhóc choai choai này, muốn la lên nhưng Liên Thanh Nhân nhanh tay, một tay bịt miệng lại, chỉ có thể phẫn hận bị kéo đi.
Liên Quốc Trung tặng cho con gái mình một ánh mắt tán thưởng, mỉm cười tiếp đón: "Mọi người cũng đừng thất thần ra như vậy nữa, mau đến nếm thử tay nghề nấu ăn của con gái tôi xem đi. Tôi nói cho mọi người biết nhé, cái tay nghề nấu ăn này cũng không phải là tôi nói quá đâu."
Chủ nhiệm Vương cũng là một người tỉnh tường, có nhà ai mà không có chuyện này chuyện kia đâu chứ, cười ha ha: "Vậy thì tôi cũng phải nếm thử một phen mới được. Nhìn cả bàn thức ăn hôm nay mà xem này, Quốc Trung cũng đã hạ hết tiền vốn ra rồi đấy, rất nhiều luôn."
Cha Triệu rất có mặt mũi, ngoài miệng thì nói: "Quốc Trung thật sự quá khách sáo rồi, tiêu pha nhiều quá."
Nhưng trong lòng lại rất cao hứng, cái này chứng tỏ rất coi trọng con gái nhà ông ấy đấy!
Một chút phân cảnh nho nhỏ của Liên Thu Hoa xem như đã qua đi, Mat Mạt bung lên món canh cuối cùng, mọi người cùng động đũa.
Lúc này Mạt Mạt đã là một cô nương gần trưởng thành rồi, bữa tiệc xem mắt này cô tham gia cũng không hay lắm. Vốn là có cặp song sinh ở đây sẽ giúp cô mang thức ăn lên bàn, hiện tại cặp song sinh vẫn đang ở bên ngoài chờ cô, cô cũng không còn tâm trạng nào để ăn nữa, liền dặn mẹ nếu thức ăn không đủ thì cô vẫn còn để lại trong bếp rồi ra ngoài tìm cặp song sinh.
Mạt Mạt không đi được bao xa, ở đầu đường liền nhìn thấy cặp song sinh, lập tức cảm thấy cạn lời. Hai đứa ngốc này, sao không tìm một con hẻm không người chứ, bây giờ cô muốn đánh người cũng không có cách nào đánh được.
Sắc mặt Liên Thu Hoa vốn đã khó coi, nhìn thấy Mạt Mạt, sắc mặt càng kém hơn hẳn. Hơn nữa trong lòng còn có chút sợ rắc rối, cô ta đã mấy lần phải chịu thiệt thòi trên tay Liên Mạt Mạt, trong lòng rốt cuộc để lại bóng ma.
Bạn cần đăng nhập để bình luận