Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chuong 320. -

Chuong 320. -Chuong 320. -
Mat Mat vừa cho hộp cơm vào túi, anh trai và Vương Thiết Trụ đã đến, Liên Thanh Bách đi vòng quanh bàn: "Toàn đồ ăn ngon, anh vẫn tiếc không thể tham dự tiệc cưới của hai em, lần này được ăn bù rồi."
Mat Mat biết rằng điêu anh trai muốn tham dự tiệc cưới nhất không phải vì đồ ăn, mà là anh ấy muốn tận mắt đưa cô đi lấy chồng, nhưng đáng tiếc anh ấy không thể xin nghỉ phép, anh ấy phải hoàn thành chi tiết bản đồ càng sớm càng tốt, nhiệm vụ rất nặng ne.
Mạt Mạt vui vẻ cười: "Vậy anh ăn nhiều chút nhé."
Liên Thanh Bách ngồi xuống: "Nhất định phải ăn nhiều."
Sau đó mọi người nhanh chóng đến đầy đủ, Liên Thanh Bách kéo An Đông qua giới thiệu: "Thằng nhóc này hay lén ăn đồ của anh lắm."
An Đông hai mươi bốn tuổi, khá ngăm đen, ngượng ngùng gãi đầu: "Chào chị dâu."
Mạt Mạt cười: "Mau ngồi xuống đi, đừng khách sáo."
An Đông gật đầu: "Vâng!"
Mọi người đã đến đông đủ, Trang Triêu Dương và Mạt Mạt nâng ly chúc mừng: "Hai vợ chồng chúng tôi nâng ly mời mọi người trước." Liên Thanh Bách cười nói: "Mat Mạt uống một ly là được, nhưng cậu thì phải ba ly, mọi người nói xem đúng không?”
"Đúng."
Trang Triều Dương cũng vui vẻ: "Được, tôi uống ba ly!"
Mạt Mạt ngồi một lúc, ăn chút đồ. Chờ mọi người nói chuyện hăng say, cô liếc nhìn đồng hồ thấy ngồi cũng đã lâu, cô tạ lỗi rồi xách túi rời đi.
Có Mat Mat ở đây họ cũng không dám ầm ï, khi Mạt Mạt rời đi, tất cả đều thả ga.
Mười phút sau, Mạt Mạt đến nhà anh trai, Triệu Tuệ vừa mới cho con ăn xong, cười nói: "Đến rồi à."
Mạt Mạt nhìn đứa cháu nhỏ đã không mở nổi mắt: "Chị mau dỗ thằng bé ngủ đi, em đi lấy thức ăn ra rồi ăn cơm."
"Được."
Mạt Mạt vào bếp, Triệu Tuệ là người gọn gàng ngăn nắp, bếp rất sạch sẽ, cô tìm đĩa rồi đổ thức ăn ra, thấy trong nồi còn sót lại cháo kê, Mạt Mạt đốt lửa hâm nóng.
Sau khi Mạt Mạt dọn bàn và bát đũa, Triệu Tuệ lặng lẽ đóng cửa lại rồi đi ra ngoài: "Toàn là đồ ngon, thực sự rất thơm."
"Chị mau ngồi xuống ăn đi."
"ừ"
Mạt Mạt hỏi: "Chị cảm thấy thế nào khi sống cuộc sống của chính mình?"
Triệu Tuệ húp một ngụm cháo rồi nói: "Khi chúng ta ở cùng nhau, chúng ta luôn hy vọng được sống một cuộc sống nhỏ bé của riêng mình. Nhưng khi chúng ta sống một mình, tay chân lúng túng, bận rộn cả ngày, cảm thấy rằng sống cùng nhau tốt hơn. Con người mà, đúng là một sinh vật mâu thuẫn."
Mạt Mạt cười: "Tập làm quen sẽ ổn thôi, lúc đầu là như vậy đấy"
Triệu Tuệ tò mò hỏi: "Em vừa mới kết hôn có cảm giác thế nào?"
Mạt Mạt biết còn cố ý hỏi: "Cảm thấy thế nào là sao?"
"Em đừng giả ngu với chị!"
Mạt Mạt còn lâu mới nói: "Em cứ giả ngu đấy."
Một khi Mạt Mạt giả ngu, Triệu Tuệ sẽ không làm øì được cô, bi phẫn hoá thành thèm ăn.
Buổi tối tám giờ, Trang Triều Dương và Liên Thanh Bách trở lại, Mạt Mạt nhìn Trang Triêu Dương còn tỉnh, không tệ, không say.
Liên Thanh Bách uống hơi nhiều, Triệu Tuệ đỡ Liên Thanh Bách: "Chị không tiễn nữa, các em tự đi nhét"
Mạt Mạt: "Vâng."
Bởi vì trời tối, không sợ bị nhìn thấy nên Trang Triều Dương nắm lấy tay Mạt Mạt, Mạt Mạt hỏi: "Ăn hết đồ ăn không?" "Bọn họ là một bây sói, không còn sót lại chút gì, chỉ thiếu điều liếm sạch đĩa nữa thôi."
"Làm gì khoa trương như anh nói chứ!"
Trang Triều Dương cười nói: "Em trở về sẽ biết."
Lúc này, một chiếc xe jeep chạy tới, ánh đèn lướt qua bọn Mạt Mạt, sau đó nhanh chóng vượt qua.
Miêu Chí kêu tài xế: "Dừng xe."
Nhân viên cảnh vệ quay đầu lại: "Thủ trưởng, làm sao vậy ạ?"
Miêu Chí mở cửa bước xuống xe, sau lưng không có gì, ông cau mày, vừa rồi ông nhìn nhầm sao? Có thể thực sự đã nhìn nhầm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận