Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chuong 595. Con re 1

Chuong 595. Con re 1Chuong 595. Con re 1
Muối trong nhà Mat Mat đều để muối dưa rồi, Mạt Mạt đợi Vân Kiến và Vân Bình đến thì giao Tùng Nhân cho hai đứa trông, xách làn đến nhà dịch vụ.
Bởi vì là năm thiên tai, bụng chỉ cần nhét đầy lương thực, cả nước đều bị ảnh hưởng, sản lượng rượu giảm, thuốc lá cũng không có nhiều, bánh ngọt lại càng không có.
Vốn dĩ nhà dịch vụ đã đơn giản, bây giờ lại càng đơn giản hơn, chỉ có đồ gia vị và diêm, Mạt Mạt mua mấy bao diêm, mua nhiều đồ gia vị hơn.
Mạt Mạt mua tương đối nhiều, đầy cả một làn, xách đi có hơi nặng, vừa mới đi vào đại viện, sau lưng có một cô gái đuổi đến, trong làn có rau dại.
Triệu Cáp nhìn thấy Liên Mạt Mạt, chủ động chào hỏi: "Xin chào, tôi là Triệu Cáp, ở lầu trên nhà cô."
Mạt Mạt nhàn nhạt gật đầu: "Xin chào, Liên Mạt Mạt."
Triệu Cáp nhìn cánh tay Mạt Mạt đang xách làn, cười nói: "Tôi ở nhà làm việc nhiều, khoẻ hơn cô, để tôi xách giúp cho!”
Mạt Mạt khách khí từ chối: "Cảm ơn, tôi có thể xách được."
Triệu Cáp cảm giác Liên Mạt Mạt lạnh nhạt, âm thâm động viên chính mình, cố lên: "Tôi nghe chị dâu tôi nói đến cô, nói rằng cô là người rất tốt, bảo tôi học tập cô nhiều một chút." Mat Mạt nghiêng dau nhìn ve phía Triệu Cáp, cao khoảng 1mó, tâm vóc so với Mat Mat thì lớn hơn, bước đi mang theo gió, đúng như Triệu Cáp nói, cô ấy là ở nhà làm việc nhiều.
Quần áo của Triệu Cáp rất cũ, xung quanh cùi chỏ còn có miếng vá, nhưng rất sạch sẽ, có thể nhìn ra là một người chịu khó, Mạt Mạt thu lại ánh mắt, hỏi rất tự nhiên: "Sao cô lại tới đại viện?"
Triệu Cáp lén liếc mắt nhìn Mạt Mạt một cái, cắn môi: "Tôi đã 19 rồi, ở nhà đã là bà cô già rôi, nhưng năm nay là năm thiên tai, muốn đợi một năm nữa là được 20 tuổi, việc hôn nhân càng khó hơn nữa, mẹ tôi đã nghe điện thoại của chị dâu, nói là muốn giới thiệu người yêu cho tôi, nên bảo tôi tới đây."
Mạt Mạt: "Nhà cô không có người nào phù hợp sao? Có thể đính hôn trước."
Triệu Cáp cúi đầu, giống như quyết tâm: "Tôi nói thật với cô vậy, tôi đã có người đính hôn, nhưng xảy ra lũ lụt, cuộc sống của mọi người cũng khó khăn, nhà bọn họ muốn tới phương Bắc tìm họ hàng để nương tựa, mẹ tôi không muốn để cho tôi đi theo không có chỗ ở cố định, thế nên hôn sự đã huỷ bỏ."
Mạt Mạt thầm nghĩ, Triệu Cáp là một người thành thật, thật ra doanh trưởng Triệu là người không tệ, chỉ là chị dâu Triệu có quá nhiều kế vặt, nhưng cũng không ảnh hưởng đến đại cục, bây giờ nhìn tính cách của hai anh em nhà họ Triệu thì gia giáo nhà họ cũng được.
Thấy sắp đến cửa lầu, Mạt Mạt nói: "Chị dâu cô nhất định đã nói với cô ve cậu út nhà tôi rôi, cô thành thật nói cho tôi biết như vậy, chẳng phải là uổng phí tâm tư của chị dâu cô à?"
Triệu Cáp cười rực rỡ: "Không sợ cô chê cười, tôi có chút sợ cuộc sống khổ cực, tôi cũng đã nghĩ đến việc nghe lời chị dâu, nhưng tôi ngủ không yên, tôi tự biết rõ ràng, tôi và cậu út nhà cô kém quá xa, tôi không xứng với cậu út nhà cô, không muốn tự rước lấy nhục nhã."
Mạt Mạt coi trọng Triệu Cáp, cô liếc nhìn một chút: "Cô sẽ gặp được một người đàn ông mà trong mắt anh ta chỉ có cô."
Triệu Cáp cười: "Cảm ơn, tôi có cảm giác, lần này đến đây, nhất định sẽ tìm được."
Cô gái tự tin là cô gái đẹp nhất, Mạt Mạt cảm giác, bây giờ Triệu Cáp rất đẹp.
Mạt Mạt không biết Triệu Cáp đã nói thế nào với chị dâu Triệu, chị ta cũng không có ý nghĩ đến Miêu Niệm nữa, mà Triệu Cáp để chứng minh bản thân, từ đó đến nay không chủ động xuất hiện trước mặt Mạt Mạt và hai anh em Vân Kiến.
Triệu Đại Mỹ và Triệu Cáp thành bạn bè, có đôi khi sẽ nhắc đến Triệu Cáp: "Mạt Mạt, cô không biết đâu, sức lực của Triệu Cáp rất lớn, so với tôi còn lớn hơn, y như một người đàn ông vậy."
"Hình như sức lực của doanh trưởng Triệu cũng rất lớn, bọn họ là người một nhà chắc có sự di truyền”
Bạn cần đăng nhập để bình luận