Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 370. Kịch tính 2

Chương 370. Kịch tính 2Chương 370. Kịch tính 2
Kịch tính 2
Mạt Mạt nghe xong thấy cũng đúng: "Ông thật sự không cần xác nhận lại sao?"
Ông cụ Miêu buông tay Mạt Mạt ra, khoát tay: "Không cần, nhìn cháu cũng coi như là bằng chứng tốt nhất rồi, vẻ ngoài của cháu rất giống với bà ngoại cháu."
Nói xong, ông cụ Miêu lấy từ trong túi ra một tấm ảnh đen trắng, tấm ảnh này ông cụ Miêu vẫn luôn mang theo bên người, viền tấm ảnh cũng đã bị mòn gần hết.
Mạt Mạt nhận lấy tấm ảnh, quả nhiên cô chính là cháu gái của ông cụ Miêu: "Cháu cũng có bức ảnh này"
Ông cụ Miêu vui mừng khôn xiết: "Thật sao?"
Mạt Mạt gật đầu: "Dạ, mẹ cháu có đưa cho cháu."
"Nhanh, dẫn ông đi xem một chút."
Hai người nói chuyện cũng không tránh né người khác, mấy người xung quanh được xem một vở kịch lớn. Hóa ra Liên Mạt Mạt lại chính là cháu gái ruột của ông cụ Miêu sao? Quá trình nhận thân này còn hồi hộp hơn cả xem phim luôn, quá kịch tính.
Ánh mắt mọi người nhìn về phía Cảnh Tinh Tinh vẫn đang ngây dại, thì ra Cảnh Tinh Tinh đã sớm biết nên mới muốn Liên Mạt Mạt rời đi, lại liên tưởng đến lời nói vừa rồi của Cảnh Tinh Tinh, như vậy là nhất định doanh trưởng Trang bi bia đặt vu oan rồi, người phụ nữ này thật sự quá xấu xa.
Mạt Mạt nhớ Trang Triều Dương, vừa định nói cháu còn có việc thì Mạt Mạt đã bị người ôm chầm lấy. Mạt Mạt xoay người lại, hai tay vòng quanh eo Trang Triều Dương, kích động nói: "Anh về rồi."
Trang Triều Dương ôm chặt Mạt Mạt trong lòng, trái tìm mới yên tâm được phần nào: "Về rồi."
Mạt Mạt cọ cọ vào ngực Trang Triều Dương, Trang Triều Dương trở về thật tốt quá, sau đó mới kịp phản ứng lại đây là bên ngoài, vội vàng buông tay ra. Nhưng Trang Triều Dương không buông ra, Mạt Mạt ngượng ngùng nói: "Về nhà rồi nói chuyện."
Lúc này Trang Triều Dương mới chịu thả tay ra: "ừ"
Mạt Mạt nhớ tới ông ngoại mình, kéo tay Trang Triều Dương giới thiệu: "Ông Miêu, chính là ông ngoại em."
Trang Triều Dương vừa mới chạy về nên không biết những chuyện xảy ra vừa nãy, chỉ thấy sửng sốt.
Miêu Chí tìm được cháu gái nên không còn giữ thái độ nghiêm túc như trước, vui tươi hớn hở: "Về nhà rồi nói chuyện tiếp."
Tề Hồng rất có ánh mắt nên không đi theo, mấy người vây xem cũng tản ra hết, nhưng những chuyện phát sinh hôm nay cũng đủ để truyền đi rất lâu.
Trang Triều Dương đỡ Mat Mat Mat Mạt đập một cái: "Anh buông ra đi, em không sao mà." Trang Trieu Dương không chịu buông: "Anh chỉ muốn đỡ em thôi."
Mat Mạt: "...
Miêu Chí cười tum tỉm, giống như nhìn thấy hình ảnh của mình lúc trẻ, trong mắt tràn đầy hoài niệm.
Mạt Mạt mở cửa, La Tiểu Quyên hơi hé cửa ra, nhìn thấy Trang Triều Dương liền sợ hãi vội vàng đóng cửa lại. Tại sao Trang Triều Dương lại về rồi chứ? Không phải anh Khổng đã nói anh ta xảy ra chuyện rồi sao?
Miêu Chí nhìn thoáng qua: "Hàng xóm của cháu bị gì vậy?"
Mat Mạt: "... Cháu cũng muốn biết đấy."
Vào trong nhà, Miêu Chí đánh giá phòng khách. Phòng ốc được bố trí rất ấm áp, vừa nhìn đã biết là do cháu gái ra tay sắp xếp. Lại nhìn sang phòng bếp, ngay ngắn ngăn nắp, rõ ràng cháu gái rất giỏi việc quán xuyến gia đình.
Miêu Chí ngồi xuống khen ngợi: "Quả nhiên cháu rất giống bà ngoại đấy, đều rất giỏi quán xuyến việc nhà"
Mạt Mạt nghĩ đến hộp trang sức của cô và ảnh chụp của bà ngoại, không nói gì, bà ngoại giỏi quán xuyến việc nhà sao? Lúc cô kết hôn mẹ mới đưa ảnh cho cô, khi đó cô mới biết bà ngoại là một tiểu thư nhà giàu.
Miêu Chí cũng nghĩ đến điều đó: "Ha ha, ý của ông là sau khi lập gia đình ấy, tay nghề nấu cơm rất tốt, cũng giỏi quán xuyen việc nhà."
Mạt Mạt nhìn Miêu Chí, nếu như cô nhớ không nhầm thì nhà ông cố ngoại là ở nông thôn, bà ngoại là một tiểu thư nhà giàu như vậy thì sao lại gả cho ông ngoại được chứ? Lại còn nấu cơm nữa? Xem như có một câu chuyện xưa ở đây rồi.
Rõ ràng Miêu Chí không muốn nhắc tới quá khứ, kéo tay Mạt Mạt: "Không phải là cháu nói có ảnh của bà ngoại cháu à, mau mang tới cho ông xem với."
Mạt Mạt đứng dậy: "Dạ, được."
Mạt Mạt đi tìm ảnh chụp, Miêu Chí ngồi thẳng, khí thế lập tức thay đổi, nhìn chằm chằm Trang Triều Dương: "Không giới thiệu về mình à?"
Trang Triều Dương thoải mái để ông cụ Miêu quan sát, tư thế đứng nghiêm: "Trang Triều Dương, 27 tuổi, doanh trưởng trung đoàn số hai."
Miêu Chí kinh ngạc, thì ra cháu rể của ông chính là Trang Triều Dương. Người này nổi danh chính là Diêm vương mặt lạnh, ông đã nghe Hà Vi nhắc đến người này rồi.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận