Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 249. Trang Triều Dương tương phản manh 1

Chương 249. Trang Triều Dương tương phản manh 1Chương 249. Trang Triều Dương tương phản manh 1
Trang Triều Dương tương phản manh 1
[1]ltương phản manh: ngôn ngữ mạng Trung Quốc, dùng để chỉ một người/vật/một cái gì đó có "thuộc tính/tính chất" trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài, hoặc chỉ một người/vật/cái gì đó có hàng loạt các tính chất trái ngược nhau, tạo nên sự đáng yêu.
[1]tương phản manh: ngôn ngữ mạng Trung Quốc, dùng để chi một người/vật/một cái gì đó có "thuộc tính/tính chất" trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài, hoặc chỉ một người/vật/cái gì đó có hàng loạt các tính chất trái ngược nhau, tạo nên sự đáng yêu.
Khoảng chừng năm phút sau, Điền Tình nhịn không được kéo tay áo chồng mình, dùng ánh mắt hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"
Liên Quốc Trung lại bình tĩnh vỗ tay vợ mình, ông ấy nhìn được rõ ràng, đây là khảo nghiệm thứ hai mà ông cụ Khâu đưa ra cho Trang Triều Dương.
Trang Triều Lộ nhìn thấy động tác của Liên Quốc Trung, trí thông minh rốt cuộc cũng quay trở về, cũng không nóng nảy nữa.
Lại qua thêm năm phút nữa, ông cụ Khâu ngẩng đầu, ánh mắt cực kỳ sáng ngời, cười sảng khoái: "Nhóc con, cháu cũng không tệ đấy."
Trang Triều Dương nhếch môi: "Ông Khâu."
Ông cụ Khâu cười tủm tỉm: "Cháu ngồi đi." Trang Trieu Dương ngôi xuống, ông cụ Khâu nói: "Ông hỏi cháu câu đầu tiên chính là để thử lòng cháu, xem thử lòng của cháu rốt cuộc là hướng về phía nhà họ Khâu hay là hướng về phía Mạt Mạt. Cháu lại thẳng thắn, trực tiếp nói ra ý nghĩ của mình, đúng vậy, quả nhiên tâm tư của cháu hướng về phía con bé."
Trang Triều Dương tiếp lời: "Thứ hai chính là ông đang khảo nghiệm tâm trí của cháu xem thử cháu có kiên định hay không."
Ông cụ Khâu gật đầu: "Đúng vậy, nếu như nửa chừng mà cháu thay đổi suy nghĩ, chứng tỏ tâm trí của cháu quá yếu ớt, ông sẽ không giao Mạt Mạt cho cháu."
Khâu Văn Trạch ăn ý nói tiếp: "Tâm trí đối với một người rất quan trọng, nó càng kiên định thì mới càng có thể chịu đựng được cám dỗ của thế giới bên ngoài. Chú nói vậy cháu có hiểu không?"
Trang Triều Dương hiểu được, Khâu Văn Trạch nói đến cám dỗ tức là nói về hai loại, sự cám dỗ của quyền lực và cám dỗ của phụ nữ.
Khâu Văn Trạch thấy Trang Triều Dương hiểu được, trong lòng lại càng hài lòng hơn.
Trang Triều Dương qua cửa ải, mấy người đàn ông bắt đầu nói chuyện sự nghiệp, phụ nữ không xen vào được nên chỉ nói đến chuyện con cái.
Cặp song sinh chạy vào phòng bếp, Thanh Nghĩa nghe thấy có cái hiểu có cái không, hỏi: "Chị, vì sao ông Khâu lại nói lòng hướng về nhà họ Khâu hay là hướng về phía chị?”
Mạt Mạt đang bận nấu cơm nên không nghe thấy bên ngoài nói gì: "Dem những chuyện xảy ra ở ngoài ấy kể lại cho chị nghe qua một lượt đã."
Thanh Nghĩa kể lại sinh động như thật, Mạt Mạt cười giải thích: "Nếu Trang Triều Dương nói chị ở lại trong thành phố, như vậy chứng tỏ tâm tư của Trang Triều Dương hướng về phía quyền thế của nhà họ Khâu mà không phải là chị, còn ngược lại thì không cần chị phải nói thêm phải không?"
Thanh Nghĩa lúc này mới hiểu ra: "Tâm tư của anh Triều Dương đều hướng về phía chị, anh ấy thật lòng với chị. Nhưng mà chị ơi, sau khi chị kết hôn thì thật sự muốn đi theo quân à?"
Trước kia Mạt Mạt không nghĩ đến vấn đề này, nhưng từ sau khi Trang Triều Dương nhắc tới thì khi trở về cô đã suy nghĩ nghiêm túc. Hai năm sau là khoảng thời gian hỗn loạn nhất, rời khỏi thành phố thực sự rất tốt. Còn có chuyện mà Trang Triều Dương nói đúng, vợ chồng vẫn là sống cùng nhau thì tốt hơn, cho dù tình cảm có sâu đậm như thế nào thì mối quan hệ cũng cần phải nghiêm túc gìn giữ, bảo tồn. Nếu chia lìa quá lâu thì rất dễ sinh ra hiểu lầm.
Cô cũng không tin cái gọi là khoảng cách sinh ra cái đẹp, cô chỉ nhớ rõ trong tương lai có một câu nói rất đúng, khoảng cách không sinh ra cái đẹp mà sinh ra người thứ ba, thứ tư, thứ năm.
Vẻ mặt của Mạt Mạt đã nói lên tất cả, Thanh Nghĩa không hỏi nữa, Thanh Nhân lại tiếp lời: "Chị, công việc của chị ở cửa hàng bách hóa, chị thật sự từ bỏ được à? Trả giá như thế này có phải quá nhiều không?"
"Hai đứa không hiểu chị rồi, chị đi làm không phải là vì công việc mà là vì gia đình nên mới đi làm. Nếu như chị thật sự thích làm việc thì không phải Trang Triều Dương đã nói rồi sao, anh ấy sẽ tìm cách sắp xếp."
Thanh Nghĩa bĩu môi: "Chị thật sự tin vào miệng đàn ông à?”
Mạt Mạt kéo tai Thanh Nghĩa: "Nhóc, lúc này em mới chỉ đang là một thằng nhóc nhưng miệng cũng là miệng đàn ông đấy. Trang Triều Dương không phải là người nói một đằng làm một nẻo đâu."
Cô còn phải xào thêm hai món ăn nữa, liền đuổi cặp song sinh ra ngoài: "Được rồi, hai đứa mau đi ra ngoài dọn bàn đi, chuẩn bị ăn cơm rồi."
Vừa nghe đến cơm, cặp song sinh liền hít hà mùi đồ ăn, cực kỳ hăng hái: "Bọn em đi dọn bàn ngay."
Bạn cần đăng nhập để bình luận