Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 87. Về quê! 1

Chương 87. Về quê! 1Chương 87. Về quê! 1
Về quê! 1
Buổi tối hôm sau, Liên Quốc Trung dẫn con trai mình đến nhà Triệu Tuệ. Cha Triệu Tuệ là Triệu Thuận biết con rể sẽ vào học trường quân đội, vui đến mức vỗ đùi đen đét.
Bởi vì thứ bảy Liên Quốc Trung phải chạy xe nên hai nhà thỏa thuận thứ sáu sẽ tổ chức đính hôn.
Chị dâu Triệu Tuệ chờ Liên Quốc Trung đi rồi mới nói với vẻ hâm mộ: "Cô Tuệ nhà chúng ta chính là người có phúc."
Triệu Thuận đắc ý: "Vẫn là ánh mắt của cha tốt, từ chối nhà họ Vương, nhận con trai trưởng Liên gia làm con rể."
Con gái được gả tốt, mẹ Triệu cũng rất vui vẻ: "Được rồi, đều là công lao của anh hết."
"Còn không phải là công lao của anh sao, lúc đó em còn ghét bỏ, bảo rằng gả con gái qua đó là phòng không gối chiếc đấy."
Mẹ Triệu lười để ý đến ông chồng mình vẫn đang đắc ý: "Là tầm nhìn của em hạn hẹp được chưa? Nhanh chóng dọn dẹp đi ngủ đi, ngày mai còn một đống việc đấy, quần áo mới của Tuệ phải chuẩn bị nữa này."
"Đúng, đúng, anh cũng phải chuẩn bị đồ đạc nữa."
Liên Quốc Trung về nhà thương lượng với Điền Tình: "Chuyện Thanh Bách đính hôn nhất định phải thông báo cho cha biết. Nếu như cha có thể tới đây thì cũng có mặt mũi hơn."
Về điểm này thì Điền Tình vẫn hiểu được: "Em không có ý kiến, ngày mai anh trở về đi!"
Liên Quốc Trung hút thuốc: "Ừ, vậy thì chiều mai anh trở về. Tháng này cửa hàng thực phẩm phụ cũng không có nhiều thịt lắm, rất khó kiếm đủ thịt để làm mâm cỗ. Anh định lên núi xem thử một chút."
"Cũng phải, ôi, em có nghe thím Lý nói, tháng sau lại không cung cấp thịt nữa rồi. Năm nào cứ đến cái thời gian này là nguồn thịt bị đứt đoạn, không biết đến khi nào mới có thể cung ứng đủ cho cả năm đây."
Mạt Mạt thì không thiếu thịt a, trong không gian số thịt dự trữ cũng không ít, nhưng mấy ngày nay cha cô ở nhà, vì để chuẩn bị mâm cỗ cho tiệc đính hôn của anh cả nên đã kiểm kê tất cả tài sản trong phòng bếp rồi. Cô có muốn lén lấy thêm một ít thịt từ trong không gian ra cũng không có biện pháp, cực kỳ buồn bực.
Mạt Mạt cũng muốn đi theo vào núi: "Cha, con cũng muốn về quê với cha."
Liên Quốc Trung không hề nghĩ ngợi lập tức từ chối: "Không được, con sắp thi đại học rồi, làm sao có thể xin nghỉ được chứ?"
Biểu tình của cặp song sinh có vẻ kỳ quái, Mạt Mạt trừng mắt một cái, cặp song sinh lập tức cúi đầu.
Mạt Mạt cãi lại: "Con sẽ không làm chậm trễ việc học thật mà. Bây giờ trên trường chủ yếu đều là tự học, nếu không thì chỉ là học tư tưởng chính trị thôi, rất ít dạy kiến thức mới. Con xin nghỉ một hai ngày sẽ không làm ảnh hưởng việc học đâu."
Mạt Mạt thấy biểu tình cha cô có vẻ buông lỏng, tiếp tục cố gắng thuyết phục: "Cha, chẳng lẽ cha không tin con gái sao? Con thực sự học được mà, ngay cả khi bây giờ con không đến trường thì con vẫn có thể có điểm tốt cho cha xem."
Chuyện này thì Liên Quốc Trung tin, con bé này học tập thật sự rất khá, hơn nữa không chỉ học cho mình mà còn kèm cặp cho mấy đứa em. Cặp song sinh có thể học đứng đầu lớp chính là minh chứng tốt nhất.
Liên Thanh Bách vội vàng nói giúp: "Cha, hay là cha cứ đồng ý đi, con nghe nói, càng là kỳ thi quan trọng thì càng phải thả lỏng tâm tình."
Lời này thì Liên Quốc Trung lại nghe vào tai: "Được rồi, vậy ngày mai ba người chúng ta cùng về quê."
Cặp song sinh cũng muốn đi, núi lớn đấy, đối với mấy đứa chúng nó bình thường chỉ được đi tới sườn núi thì cám dỗ thật sự quá lớn: "Cha, bọn con cũng muốn đi."
"Cút đi, kiếm chỗ nào mát ngồi đi."
Liên Thanh Nghĩa tức giận: "Cha đây là đãi ngộ khác biệt, là tư tưởng không đúng, tất cả chúng ta mọi người đều bình đẳng như nhau."
Liên Quốc Trung cũng không tức giận, vui vẻ cười ha hả: "Con được lắm, thằng nhãi ranh, bây giờ lại còn đến giáo dục cho ông đây nữa đây.”
Em trai út đột nhiên xen vào: "Cha, anh cả không phải là nhãi ranh sao? Tại sao anh tư cũng vậy?"
Mạt Mat sặc một ngụm nước, khụ khụ, khụ khu, cô không nghĩ tới, em trai út của mình cũng có lúc đột nhiên ngốc nghếch thế này.
Liên Quốc Trung bế con trai út của mình lên, hôn thật mạnh rồi nói: "Ha ha, mấy đứa chúng nó đều là nhãi ranh hết."
Em trai út lại nhướng cổ lên hỏi: "Vậy còn con thì sao?"
"Con là cục cưng bảo bối."
Liên Thanh Nghĩa kéo Mạt Mạt: "Chị, chị nhìn xem, đây chính là đãi ngộ khác biệt hoàn toàn trân trụi đấy."
Mat Mạt cười tum tỉm: "Chị không thấy."
Liên Thanh Nghĩa tứ cố vô thân: "Ôi, quả nhiên em là nhặt được thật rồi."
Liên Thanh Nhân thâm mắng Thanh Nghĩa bị lạc đề: "Được rồi, đừng náo loạn nữa, cha chúng ta từng là quân nhân, tuyệt đối công bằng công chính, có phải không cha?"
Liên Quốc Trung ôm con trai út, cẩn thận đánh giá thằng con thứ ba này, đứa khôn khéo nhất ở đây đấy! Nói như thế này, nếu như bây giờ ông ấy vẫn còn nói không thì phải xin lỗi chuyện ông ấy đã từng là quân nhân rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận