Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 271. Mượn đao giết người, thân không dính một giọt máu 1

Chương 271. Mượn đao giết người, thân không dính một giọt máu 1Chương 271. Mượn đao giết người, thân không dính một giọt máu 1
Mượn đao giết người, thân không dính một giọt máu 1
Trang Triều Dương bình tnh lại một lúc rồi buông Mạt Mạt ra. Mạt Mạt giống như bị lửa đốt mông, chạy vào phòng bếp đóng sầm cửa lại, đầu óc rối bời, lớn thật đấy! Sau đó lại tự tát mình mấy cái, đồ sắc nữ, mày đang nghĩ cái gì thế hả?
Mạt Mạt trốn rồi, ngón tay Trang Triều Dương vẫn đè chặt hung khí đang dựng thẳng kia. Tên nhãi này còn phải chịu đựng thêm một thời gian nữa, ánh mắt nhìn cửa phòng đang đóng chặt, trong đáy mắt hiện lên vẻ cưng chiều, cô nhóc này thật sự bị dọa sợ, có lẽ cả buổi chiều hôm nay sẽ trốn anh rồi.
Trang Triều Dương suy nghĩ một chút, thấy tốt liền thu tay: "Mat Mạt, chiều nay em đi đến bệnh viện nhé, anh đi về bộ đội trước đây."
Mạt Mạt nghe thấy giọng nói đầy nam tính của Trang Triều Dương, nhiệt độ trên mặt vừa hạ xuống lại tăng lên, đưa tay quạt gió, cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại: "Biết rồi."
Cho dù Mạt Mạt có che dấu kỹ đến đâu, Trang Triều Dương vẫn nghe được sự rung động trong giọng nói của cô, vui đến cười ra thành tiếng.
Mạt Mạt tức giận nghiến răng, Trang Triều Dương chết tiệt, lại còn cười nữa, cười chết anh luôn đi.
Trang Triều Dương đi roi Mat Mat mới đi ra, nhìn thoáng qua thời gian liền vội vàng nấu cơm, vừa nấu cơm vừa mắng Trang Triều Dương, đồ biến thái, đồ de xôm.
Lúc Mạt Mạt đến bệnh viện đã là hơn một giờ sau đó, cô vừa bước vào phòng bệnh, Triệu Tuệ đã hỏi: "Em làm món øì ngon thế, ngửi thấy mùi thơm quá."
Mạt Mạt đưa hộp cơm cho mẹ, rồi bưng bình sứ ra đưa cho Triệu Tuệ xem: "Là cháo kê với canh trứng gà."
Nói xong cô múc ra một chén đưa cho Triệu Tuệ rồi giải thích: "Em có hỏi bác sĩ, vừa mới sinh xong thì cứ ăn mấy món thanh đạm trước đã, tốt cho việc tống sản dịch ra ngoài. Chờ khi thông sữa rồi lại uống canh lợi sữa, lúc đó mới có lợi."
Mẹ Triệu kinh ngạc hỏi: "Có chuyện như vậy nữa sao?"
Mạt Mạt gật đầu: "Dạ."
Điền Tình: "Trước kia đúng là chúng ta không chú ý tới chuyện này, cũng không đi hỏi bác sĩ, khó trách sinh xong uống mấy loại canh gà béo ngậy lại thấy khó chịu."
"Đúng thế, vẫn là Mạt Mạt cẩn thận."
Triệu Tuệ thật sự đói bụng, chỉ một lúc mà đã húp sạch một chén cháo nhỏ.
Mạt Mạt cười: "Chị ăn chậm thôi, mới sinh xong ăn nhanh không tốt đâu." Triệu Tuệ vừa nghe liên chuyển thành ăn từng miếng nhỏ.
Điền Tình đưa cho mẹ Triệu hộp cơm: "Tranh thủ lúc đứa nhỏ chưa tỉnh, chúng ta cũng ăn cơm nhanh đi"
"Được"
Một giờ chiều, Liên Quốc Trung và cha Triệu mới uống rượu xong trở về. Bởi vì có uống rượu nên cũng không dám đến gần đứa nhỏ, ngồi ở chiếc giường trống cách khá xa nói chuyện phiếm.
Mạt Mạt pha sữa bột cho đứa nhỏ đưa cho mẹ rồi quay đầu lại nói: "Cha, có phải chúng ta nên đặt tên cho đứa nhỏ rồi không?"
Liên Quốc Trung cười: "Đã nghĩ ra từ lâu rồi, Liên Hạo Dương, nghĩa là đại dương mênh mông sản vật phong phú ấy."
Mạt Mạt kinh ngạc, cha đặt tên mà lại không mang hơi thở thời đại, hoàn toàn không giống cha chút nào.
Cha Triệu cười: "Vẫn là ông thông gia có văn hóa."
Liên Quốc Trung cười ha ha: "Không phải là tôi nghĩ ra đâu, là lần trước uống rượu với Khâu Văn Trạch, vừa nhắc tới thì anh ấy đã nói ra mấy cái tên, tôi cảm thấy cái tên này hay nhất nên mới ghi lại."
Mạt Mạt nghe xong, hóa ra là cha nuôi, vậy thì cũng không có gì lạ.
Hôm nay Triệu Tuệ chưa thể xuất viện, phải đợi tới ngày mai mới được về. Buổi tối Điền Tình và mẹ Triệu cùng olai những người khác deu ve nhà.
Buổi tối qua giờ cơm, cặp song sinh mới về nhà, Thanh Nghĩa uống ừng ực mấy hơi nước lạnh, Mạt Mạt hỏi: "Cả buổi chiều hai đứa đi đâu thế?"
Thanh Nhân: "Bọn em đang suy nghĩ xem thử có thể tìm được Liên Thu Hoa hay không, nhưng mà Dương Thành quá lớn, thật không biết chị ta trốn ở đâu rồi."
Mạt Mạt trợn trắng mắt: "Không phải chị đã bảo không cần đi tìm sao?"
Thanh Nghĩa: "Nuốt không trôi cục tức này."
Mạt Mạt cũng cảm thấy chỉ để cho Liên Thu Hoa ở nông thôn là quá có lợi cho cô ta, trong đầu chợt lóe lên tia sáng: "Có cách rồi, đợi lát nữa chị đi viết thư, chúng ta gửi thư đến chỗ thôn Liên Thu Hoa, bảo chị ta đến trả tiền, nếu không sẽ kiện chị ta tội cố ý đả thương người."
Thanh Nghĩa không hiểu: "Chúng ta cần tiền làm øì, trực tiếp kiện chị ta là được rồi, cho chị ta vào tù luôn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận