Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1709. -

Chương 1709. -Chương 1709. -
Gần đây bận việc, rất sợ con trai không có tiền tiêu, còn viết một bức thư, trong thư để hai ngàn đồng, may mà hiện tại có tờ một trăm đồng rồi, nếu còn như lúc tờ mười đồng là lớn nhất, vậy thì hai ngàn đồng sẽ rất dày.
Hiện tại gửi tiền bằng thư ngay lập tức qua bưu điện vẫn ít, chủ yếu là không an toàn, có lúc, thư sẽ dễ dàng bị thất lạc, trừ phi thật sự không có tài khoản, nếu không sẽ không gửi tiền qua bưu điện.
Mạt Mạt cũng không có cách nào, hình thức huấn luyện của Tùng Nhân nhất định là bị phong toả, không thể tuỳ tiện đi ra ngoài, kiếm tiền thì tốn sức, trông cậy vào tiền trong túi thì không đủ để làm gì, ve phần trợ cấp, khỏi phải ồn ào, vừa mới bắt đầu, thật sự không được bao nhiêu.
Mạt Mạt cảm thấy gửi tiền qua bưu điện là đúng.
Kết quả một tuần sau, Tùng Nhân nhận được thư và đồ ăn của mẹ gửi qua bưu điện, có chút ngẩn người, cậu nói là gửi nhiều đồ ăn một chút, nhưng mẹ cũng quá ác liệt, ba cái hòm cao bằng người, như này thì phải bao nhiêu đồ ăn, thảo nào gọi cậu đi chuyển đồ ăn còn bảo gọi nhiều thêm mấy người!
Mở hòm ra, chuyện này nhất định phải kiểm tra, phong thư cũng phải mở ra, Tùng Nhân không coi là øì cả, nhưng biểu cảm của mấy đồng chí kiểm tra nhìn Tùng Nhân có sự kỳ lạ.
Bởi vì có chút rung động, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thay gửi nhiều tiên bằng thư qua bưu điện như vậy.
Đừng thấy hiện tại trợ cấp đã tăng, nhưng vừa mới tới, trợ cấp cũng không được nhiều, mới hơn một trăm chút xíu, phong thư có hai ngàn thì có chút rung động.
Hơn nữa còn có ba hòm đồ ăn lớn, có cái có chữ nước ngoài, xem ra cũng là hàng nhập khẩu, vậy thì phải cần bao nhiêu tiền chứ.
Cả buồng ngủ phía sau lưng Tùng Nhân có chút bối rối, ngày hôm đó bọn họ cùng đi gọi điện thoại, lời mà Tùng Nhân nói tất cả mọi người đều nghe thấy, cũng đang chờ đồ ăn đây! Nhưng như này thì quá nhiều.
Tùng Nhân được điều đến bên này, chỉ có Lý Đức tới cùng với cậu, thật sự là nghiệt duyên, hai người cũng có giao tình trên mặt, không nghĩ tới, vậy mà lại tới cùng một chỗ, cũng phải, điều kiện các phương diện của Lý Đức cũng xuất sắc.
Lý Đức không được phân phối đến cùng một lớp với Tùng Nhân, hôm nay cũng thật khéo, tới lấy thư của em gái, nhìn đồ ăn của Tùng Nhân bên chân, nắm chặt tay, gật đầu, xoay người rời đi, bước chân có hơi nhanh, nói với chính mình, không so được chính là không so được, có thể nói không ghen ghét hay sao? Chuyện đó là không có khả năng, cậu ta có ghen ghét thì cũng vô dụng.
Tùng Nhân chuyển đồ ăn về buồng ngủ, bởi vì rất nhiều, cho dù có chia cho buồng ngủ đựng hết trong ngăn tu thì cũng vân còn rất nhiêu.
Trong buồng ngủ không thể có những thứ khác, nhất định phải sạch sẽ gọn gàng, mình để một hòm đồ ăn ở bên ngoài, còn không phải là tìm hình phạt hay sao?
Đầu óc kiếm tiền của Tùng Nhân cũng nhanh, chọn lựa mỗi loại một ít, rồi đưa thẳng đến căn tin, cậu cũng không ngốc, cũng không muốn bị người khác nói là nịnh bợ, còn chẳng bằng đưa thẳng đến căn tin, trong lòng lẩm bẩm, chờ đến lúc gọi điện thoại nhất định phải bảo mẹ không được gửi qua bưu điện nhiều như vậy.
Trở về buồng ngủ Tùng Nhân đọc thư của mẹ, vuốt ve tiền, cả thiên hạ cũng chỉ có mẹ sợ cậu thiếu tiền tiêu, nhưng ở trong quân đội, cậu thực sự không cần đến tiền! Tiền này dùng để làm gì, có đôi khi mạch suy nghĩ của mẹ cũng rất đơn thuần hiếm thấy.
Dù sao bất kể thế nào, chuyện Tùng Nhân có một người mẹ tốt đã truyền ra trong đơn vị, ai cũng ngưỡng mo có một người mẹ tốt như vậy.
Mạt Mạt không biết chuyện bên này của Tùng Nhân, cô cũng bận rộn, kết quả điều tra của cha đã có rồi, không chỉ điều tra, còn dần dần thẩm tra đối chiếu, đều là thật, ngược lại đã giúp đỡ cho Mạt Mạt bớt được không ít việc.
Lần này Mạt Mạt cũng định đi, cũng muốn mượn cơ hội về Dương Thành một chuyến, đã rất nhiều năm rồi cô chưa về quê nhà, vừa vặn tiện đường trở vê.
Hiện tại mấy người đứng đầu của công ty đều rất đắc lực, Mạt Mạt quý trọng nhân tài, cũng vận dụng rất hợp lý, ngược lại cô nhẹ nhõm hơn không ít, cũng có thời gian cùng đi theo.
Đương nhiên những lần này cũng là công tác.
Mạt Mạt sắp xếp xong chuyện trong nhà, đang thu dọn hành lý, Thất Cân đến phòng để quần áo, đứng ở cửa ra vào: "Mẹ, con có chuyện thương lượng với mẹ."
Mạt Mạt không ngẩng đầu: "Chuyện gì?"
Thất Cân tiến lên mấy bước, giúp mẹ lấy áo khoác: "Mẹ, con muốn đi theo mẹ."
Mạt Mạt ngẩng đầu: "Con cũng muốn đi cùng?"
Thất Cân gật đầu: "Vâng, đã rất lâu rồi con không gặp ông ngoại, cũng đã lâu không gặp cậu hai, con muốn đi theo."
Mạt Mạt không nắm rõ thời gian: "Hôm nay là ngày mấy rồi hả?"
Thất Cân: "Ngày 10 tháng 12 rồi."
Mạt Mạt cau mày: "Bây giờ sắp thi cuối kỳ rồi, con không cần ôn tập à?"
Thất Cân: "Mẹ, mẹ nên tin vào thực lực của con trai mẹ."
Mat Mạt: "..."
Quả thực con trai cô toàn là học bá.
Mạt Mạt lại nói: "Lần này chí ít đi hơn mười ngày, con có thể xin nghỉ được không?”
Thất Cân: "Chỉ cần mẹ đồng ý, con có thể xin nghỉ được."
Mạt Mạt còn có thể nói cái gì nữa, con trai đến tìm cô đàm phán, rõ ràng đã chuẩn bị xong rồi, Mạt Mạt lại ngồi xổm xuống lần nữa: "Được rồi, con tự sắp xếp hành lý, cầm hết áo lông đi, mùa đông ở Dương Thành không phải chuyện đùa."
Mẹ đã đồng ý, khóe miệng Thất Cân cong lên, lấy vali hành lý của mình ra, bắt đầu xếp quần áo.
Lần này Mạt Mạt có thể gặp được mấy người Y Y, Mạt Mạt cũng không có ý định cầm theo nhiều hành lý, tặng quà cũng chọn nước hoa và đồ trang điểm, đối với phụ nữ sắp bốn mươi tuổi, đồ trang điểm là món quà tốt nhất.
Mạt Mạt cố ý đi mua đồ trang điểm, mua bốn phần, không chiếm bao nhiêu vị trí, những thứ khác đều là quần áo của Mạt Mạt, áo lông quần lông.
Mấy năm nay áo lông bán chạy, còn kéo theo cả ngành nghề nuôi trồng.
Nhất là Vương Thanh, đã thành bà hoàng vịt ngâm tương nổi tiếng của thành phố Z, ban đầu Vương Thanh kéo theo ngành nghề nuôi vịt, vịt nhiều, lông tơ vịt cũng nhiều, lại có người thu lông tơ vịt làm áo lông.
Ở thành phố Z, Mạt Mạt biết nhà máy vịt có rất nhiều!
Lần này Mạt Mạt đều mang theo quần áo dày, cha nói, hôm nay Dương Thành có tuyết lớn.
Sáng ngày hôm sau, Thất Cân xin nghỉ xong.
Hiện tại kế hoạch thay đổi, Thất Cân cũng đi theo, trong nhà không có ai, Mạt Mạt cho chị dâu Tôn nghỉ.
Sau đó Mạt Mạt lại đưa chìa khoá nhà cho Tề Hồng, để cho cô ấy chăm sóc trong nhà một chút, còn gọi điện thoại cho Trang Triều Dương.
Trang Triều Dương nhận điện thoại thì bó tay rồi, sao anh có cảm giác vợ càng ngày càng bận rộn, còn bận hơn so với anh, trước kia là vợ hiếm khi gặp được anh, bây giờ thì là anh rồi.
Trang Triều Dương chỉ có thể buồn bực cúp điện thoại, Dương Phong tìm đến Trang Triều Dương: "Có chuyện gì vậy, vẻ mặt không vui vẻ?"
Trang Triêu Dương: "Rõ ràng như vậy sao?"
Dương Phong cười: "Rất rõ ràng, có chút oán giận."
Trang Triều Dương biết Dương Phong đang cười nhạo anh, khẽ cười: "Bây giờ em được nghỉ cũng không thể về nhà, Mạt Mạt và Thất Cân đến Dương Thành rồi."
Dương Phong sửng sốt: "Em dâu lại đi à!"
Trang Triều Dương gật đầu: "Vâng."
Dương Phong vỗ vai Trang Triều Dương, xem như an ủi, thật ra phần lớn đàn ông, chỉ thích vợ trông coi nhà, Dương Phong cũng không ngoại lệ. Nhưng cả nhà Trang Trieu Dương tới, đầu tiên là mấy đứa bé tự mình làm buôn bán nhỏ, kéo theo không ít bọn nhỏ, sau lại có Vương Thanh có sự nghiệp của chính mình.
Những chuyện xảy ra sau đó là không thể ngăn cản, nhóm chị dâu không đi làm ở đại viện cũng muốn có sự nghiệp của mình, ngoại trừ thực sự không có đầu óc, chỉ cần hơi có chút đầu óc, đều đã có sự nghiệp nho nhỏ của chính mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận