Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1505. -

Chương 1505. -Chương 1505. -
Thời gian cực nhanh, chớp mắt đã đến cuối tháng tám, mặt tiền cửa hàng của Te Hồng dựa theo phương án của Mạt Mạt đang trong quá trình sửa sang, đã hơi thành hình rồi.
Mà bọn nhỏ cũng sắp kết thúc kỳ nghỉ hè chuẩn bị khai giảng, Mễ Mễ sắp lên tiểu học, ngày mai khai giảng, Mạt Mạt cố ý dành ra nửa ngày tự mình đưa Mễ Mễ và Tâm Bối đến trường.
Vì sao lại dẫn theo Tâm Bối, bởi vì hiện tại Tề Hồng là người bận rộn, không chỉ muốn nhìn chằm chằm chuyện sửa sang, còn muốn đi theo thợ chụp ảnh học chụp ảnh, Tâm Bối đành nhờ Mạt Mạt.
Tâm Bảo thì không cần lo lắng, Tâm Bảo giao cho An An là được, không sai chính là An An, bởi vì Tâm Bảo là đứa trẻ bình thường, lên lớp theo tuần tự, chưa bao giờ nhảy lớp, có thể lên năm đầu cấp ba là bởi vì đi học trước hai năm.
Thật ra lúc Tùng Nhân biết Tâm Bảo mới lên đầu cấp hai thì khiếp sợ, ở trong ấn tượng của cậu, Tâm Bảo hẳn là nên học cùng cấp với cậu mới đúng chứ, ấy vậy mà lại cùng cấp với An An.
Buổi tối Mạt Mạt sắp xếp cặp sách cho Mễ Mễ, hộp đựng bút, bút chì đã gọt xong, cục tẩy cũng mang theo, còn có mấy quyển vở mới, khăn tay sắp xếp gọn gàng, còn có một bình nước nhỏ, xác nhận không bỏ sót thứ gì, mới cài dây đeo cặp sách lại.
Ngày hôm sau, Tùng Nhân và An An không cần Mat Mạt phụ trách, cô dẫn theo Me Me và Tâm Bổi đến trường học.
Ở niên đại này học sinh vẫn rất độc lập, ngoại trừ năm đầu tiên thì có rất ít người lớn đưa con cái đến trường.
Mạt Mạt lái xe tới, cũng không phải là bắt mắt nhất, ở cửa còn có mấy chiếc xe con đang đỗ.
Nhưng Mạt Mạt dẫn bọn nhỏ vào, tai của Mễ Mễ lại đưa đến sự chú ý.
Lúc đầu Mạt Mạt chải tóc công chúa cho Mễ Mễ, che tai lại, nhưng Mễ Mễ không cho, chớp mắt nói: "Mẹ nuôi, con không sợ.”
Mạt Mạt chỉ có thể theo ý Mễ Mễ, khỏi phải nói vì Mễ Mễ mà trong lòng kiêu ngạo biết bao nhiêu, Mễ Mễ không tự ti, dũng cảm đối mặt với khiếm khuyết của mình, Mạt Mạt vì Mễ Mễ mà vui vẻ.
Mạt Mạt tự nhiên để mặc cho đám nhỏ và phụ huynh dò xét, chờ dò xét xong, mới thu lại nụ cười, đã làm bà chủ một thời gian, nên rất có khí thế: "Tai của con gái tôi có chút vấn đề, xin các bạn nhỏ đừng đùa dai với máy trợ thính, thứ này được lắp ở nước ngoài, hỏng rồi, trong nước còn chưa có đâu."
Mạt Mạt nói cho các bạn nhỏ nghe còn không bằng là đang nói cho phụ huynh của các bạn nhỏ nghe, trong lời nói có hai điểm được thể hiện ra, thứ nhất không được phép bắt nạt con gái tôi, thứ hai làm hỏng máy trợ thính, có tiền mấy người cũng không mua được, chính là không bồi thường nổi.
Một mũi tên trúng hai đích, phụ huynh cũng không phải người ngu, con cái nhà mình thì nhà mình biết, nghịch ngợm nhất định phải có chừng mực.
Về phần những gia đình có điều kiện tốt, hai mắt giống như X quang, quan sát quần áo mà Mạt Mạt mặc, đều là nhãn hiệu, cũng có khí chất, cũng không ngu ngốc, biết nhất định không dễ chọc, chỉ có thể nói cho bọn nhỏ, không được phép bắt nạt cô bé.
Mạt Mạt tự mình đưa Mễ Mễ đến trường là đã nghĩ kỹ rồi, mặc dù Tâm Bối có thể chăm sóc cho Mễ Mễ, nhưng suy cho cùng chỉ có một mình yếu thế, còn không bằng cô tự lên, trấn trụ phụ huynh của đám nhỏ, tất cả đã xong rồi.
Mạt Mạt làm vậy không sợ bởi vì cô mà Mễ Mễ bị cô lập, tính tình của Mễ Mễ tốt, sẽ chơi với những người bạn mà cô bé muốn chơi cùng.
Mạt Mạt đưa Tâm Bối đến lớp trước, Tâm Bối cao hơn Mễ Mễ một năm, sau đó mới đưa Mễ Mễ đến lớp học.
Bởi vì là năm nhất, trong phòng học có rất nhiều phụ huynh, vừa rồi Mạt Mạt ở ngoài cửa lớn đã nổi tiếng, ánh mắt của mọi người nhịn không được mà quan sát.
Mạt Mạt để cho phụ huynh tuỳ ý dò xét, dẫn Mễ Mễ vào chỗ ngồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận