Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1792. -

Chương 1792. -Chương 1792. -
Nhưng Mat Mat suy nghĩ một lúc lâu cũng không nghĩ được rõ ràng, cuối cùng cảm thấy, có thể là chưa bắt được hết bọn lưu manh, An An muốn về trường học lại không thể quay về, cho nên đứa nhỏ này mới không có tỉnh thần.
Mạt Mạt càng nghĩ càng thấy có khả năng, cuối cùng cũng mặc kệ, chuyện của con cái, tự mình xử lý là được.
Mạt Mạt vẫn như cũ dẫn theo An An đi làm, đầu óc An An thông minh, học tập cũng nhanh, đi theo Mạt Mạt học được không ít kiến thức trên phương diện quản lý.
Nhưng Mạt Mạt bề bộn nhiều việc, không thể tự mình dẫn theo An An, phần lớn thời gian An An đều sẽ đi theo Triệu Long.
Buổi trưa Mạt Mạt đang định nghỉ ngơi một lúc, Kỳ Dung tới, sắc mặt không được tốt, Mạt Mạt: "Có chuyện gì thế? Hiếm khi thấy anh biến sắc."
Hiện tại Kỳ Dung cũng kinh hãi, lại có chút rất sợ, ánh mắt nhìn về phía Mạt Mạt mang theo sự cảm kích: "May mà có cô nhắc nhở tôi điều tra thêm Hoa Thiên, nếu không lần này tôi mất hết vốn liếng rồi."
Mở rộng một mảnh đất, cần không ít tiền, tiền vốn ở giai đoạn đầu, tiền đầu tư ở giai đoạn sau phải biết là rất nhiều, Kỳ Dung nhắm đến phần chính, nên sẽ bỏ nhiều tiền hơn. Công ty con của Kỳ Dung không ít, tập đoàn cũng rất sinh động, nhưng tiền mặt cũng không phải rất sung túc, công ty càng lớn, đầu tư càng nhiều, nếu thật sự lập tức rót vào quá nhiều tiền đầu tư, rất dễ dàng xuất hiện nguy cơ tiền vốn, cho nên mỗi một hạng mục lớn đều phải thận trọng.
Mạt Mạt kinh ngạc: "Thật sự có vấn đề à! Rốt cuộc đất đai có gì không ổn?"
Rất ô nhiễm? Không có khả năng, bây giờ mới thập niên 90, không phải vấn đề ô nhiễm, Mạt Mạt tò mò.
Kỳ Dung: "Chính phủ muốn khai phá đất hoang, đã xếp vào hồ sơ chính phủ rồi, Hoa Thiên đã sớm nhận được tin tức, nhưng vẫn luôn giấu diếm, chính là muốn tay không cuỗm một chút, dù sao cuối cùng cũng sẽ chối bay biến, giỏi tính toán."
Kỳ Dung tức, tức cái lá gan của Hoa Thiên, tức cho bản thân mình, dù sao lửa giận đã vọt lên đến đỉnh đầu, Hoa Thiên không chân chính, nếu không phải anh ta vẫn luôn tin tưởng Liên Mạt Mạt, anh ta cũng không tra ra được chuyện vẫn luôn được giấu diếm.
Anh ta đã tra lâu như vậy cũng không thấy có vấn đề gì, vẫn là đến chính phủ họp, đúng lúc ở nhà vệ sinh nghe thấy người trong văn phòng nói chuyện, trong lòng cất nghỉ ngờ mới đi hỏi thăm.
Mạt Mạt thấy Kỳ Dung đen mặt, vị này là thật sự bị chọc tức rồi, đã nhiều năm như vậy, Kỳ Dung đã trừng trị nhà họ Kỳ trở nên ngoan ngoãn, công ty lại làm lớn như vậy, gia đình cũng mỹ mãn, chuyện gì cũng thuận theo tính tình, lân đầu tiên bị người tính toán như vậy, khó trách không nguôi giận.
Mạt Mạt đã pha trà xong, đưa cho Kỳ Dung một chén: "Hoa Thiên không chỉ lừa anh phải không!"
Kỳ Dung đột nhiên lại tìm được sự an ủi trong lòng, con người ấy à, chỉ sợ so sánh, đừng thấy trên thương trường ai cũng biết ai, lúc ra vẻ, giống như anh em ruột thịt vậy, âm thầm ở phía dưới nguyên rủa chết người khác.
Kỳ Dung cười: "Đúng vậy, còn có không ít người làm kẻ ngốc, bọn họ còn chưa biết đâu, đợi biết rồi, chắc sẽ khóc."
Mạt Mạt đâm vào trong lòng Kỳ Dung một dao: "Anh cũng đừng nói người khác, anh tức giận như vậy, đoán chừng thiếu chút nữa là ký hợp đồng rồi phải không!"
Lúc này Kỳ Dung không cười nữa, đập bàn, Mạt Mạt trừng mắt liếc: "Anh có tức giận, cũng đừng phát ra ở chỗ tôi, đừng quên, bây giờ anh đang đến để cảm ơn tôi đấy."
Mạt Mạt nói xong, hai mắt đột nhiên sáng lên: "Anh xem, cái công trình này ít nhất anh phải đầu tư hơn trăm triệu, tôi giúp anh cứu vãn tổn thất, anh nói xem, có phải anh nên cảm ơn tôi hay không."
Mạt Mạt bàn tính lộp bộp, Kỳ Dung ở trên thớt rồi, cô không làm thịt một miếng thì có lỗi với chính mình, Kỳ Dung ở trong mắt Mạt Mạt, chính là thỏi vàng óng ánh!
Kỳ Dung: ".. Cô cũng không phải là bà chủ của công ty buôn bán nước ngoài nữa, cô làm là bán đấu giá."
Mạt Mạt trợn trắng mắt trong lòng: "Không cần anh nhắc nhở, tôi chưa phải người già ngu ngốc, anh xem bây giờ lại sắp đấu giá, tháng này không có vật phẩm đấu giá trân quý nào, tôi cũng ngại tuyên truyền, đồ sưu tập trong tay anh cũng không ít, lấy hai kiện ra đấu giá?"
Kỳ Dung là người từ thành phố G về nước, ở thành phố G ngành đồ cổ phát triển nhanh hơn so với trong nước, giá cả cũng đắt, tên này giấu diếm, lén lút nhận không biết bao nhiêu vật phẩm quý giá đâu!
Trái tim Kỳ Dung cũng đang đau rồi, anh ta không nên tới, lại còn hai kiện vật phẩm quý giá, thật là đám đòi hỏi, cổ ưỡn một cái: "Không, những thứ tôi cất giữ đều là hàng thông thường, không lọt nổi vào mắt xanh của cô."
Mạt Mạt ha ha: "Anh thật sự cho rằng tôi chưa từng thấy à, phòng khách nhà anh trang trí ngà voi, đồ cổ châu báu trên kệ, tôi đều thấy rồi, không mù."
Kỳ dung: ”...”
Đây chính là hậu quả, anh ta đã quên mất, Liên Mạt Mạt đến nhà anh ta không ít, nghĩ đến vợ mình, nói không chừng đã tiết lộ từ lâu rồi.
Kỳ Dung hối hận rồi, anh ta ăn nhiều chết no, được rồi, anh ta tới là có mục đích, anh ta muốn tự mình mở rộng một hạng mục, muốn lôi kéo Liên Mạt Mạt nhập bọn. Kỳ Dung và Liên Mat Mat làm bạn nhiêu năm như vậy, người phụ nữ này trời sinh có tính cẩn thận, anh ta chỉ cần người cẩn thận như vậy.
Kỳ Dung nghĩ vậy cũng nói ra thành lời, sau đó chờ mong và đợi câu trả lời chắc chắn.
Mạt Mạt chỉ mình: "Anh thật sự cho là tôi khờ? Anh là chính mình bận không đi nổi, tìm người để giám sát cho anh chứ đâu, tôi cũng không ngu, anh ngừng cái suy nghĩ đó của anh đi!"
Kỳ Dung: "..."
Có đôi khi anh ta vô cùng thích sự thông minh của Liên Mạt Mạt, nhưng cũng có lúc lại hận cái sự thông minh đấy của cô.
Kỳ Dung không cam tâm: "Không có thương lượng à?”
Mạt Mạt rất dứt khoát: "Không có."
Chuyện của mình cô còn bận không đi nổi, con người ấy à, không thể quá tham lam.
Mạt Mạt thấy Kỳ Dung nói không thông, dứt khoát muốn đi, Mạt Mạt xem thường Kỳ Dung, như này là chuẩn bị chạy đây mà: "Anh đi rồi, tôi có thể thảo luận chuyện đồ cổ với Từ Lị, tôi tin Từ Lị nhất định sẽ thay anh cảm ơn sự nhắc nhở của tôi."
Kỳ Dung: " Tổng giám đốc Liên ở trong lòng tôi và Lị Lị đều như nhau, đều là chị gái, đều là người trong nhà, đừng chỉ đào người trong nhà nha!"
Mat Mạt: "..."
Cô bó tay rồi, hai năm này, làm sao tất cả mọi người deu coi cô là chị, mặt cô già như một bà chị vậy cơ à?
Kỳ Dung quan sát sắc mặt Liên Mạt Mạt, chân vừa muốn nâng lên, nghĩ một lát, lần này quả thực Liên Mạt Mạt đã giúp anh ta: "Nhiều nhất một kiện."
Mạt Mạt cũng dứt khoát: "Đồng ý."
Cô cũng chỉ hù dọa Kỳ Dung một chút, cô không làm được chuyện tìm Từ Lị, lần này vẫn là Kỳ Dung cho cô cơ hội, nếu không Mạt Mạt cũng sẽ không mở miệng với Kỳ Dung.
Kỳ Dung thở phào nhẹ nhõm: "Tôi đi trước, Lị Lị đang ở nhà chờ tôi!"
Kỳ Dung đi rồi, Mạt Mạt gọi Triệu Long tới, bảo Triệu Long chuẩn bị làm tuyên truyền.
Buổi tối Mạt Mạt dẫn theo An An về nhà, vừa ăn cơm tối, Vương Thanh đã đến, vừa vào cửa đã kêu gọi: "Mạt Mạt, em xong việc chưa, chị có việc nói với em."
Mạt Mạt vứt khăn lau xuống: "Chị dâu, chuyện gì mà gấp như vậy?"
Vương Thanh kéo tay Mạt Mạt: "Đương nhiên là chuyện tốt, phải rồi, An An có nhà không?"
Mạt Mạt chỉ trên lầu: "Trên lầu đọc sách!"
Vương Thanh cười: "Vậy thì thật là tốt, tránh cho nó nghe được lại ngại.”
Mạt Mạt càng mờ mịt: "Chị dâu, hôm nay chị đến rốt cuộc là có chuyện gì! Sao lại còn liên quan đến An An nữa?" Vương Thanh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Mạt Mạt: "Xem em làm mẹ kìa, Tùng Nhân cũng kết hôn rồi, An An cũng không nhỏ, em không nghĩ đến giúp An An thu xếp à?"
Lúc này Mạt Mạt mới hiểu, hoá ra hôm nay chị Vương tới làm bà mối, Mạt Mạt bó tay rồi: "Chị dâu, hai ta đã quen biết nhiều năm như vậy, sao giờ em mới biết chị còn kiêm chức bà mối hả?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận