Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 282. Trang Triều Dương, toàn thân đều không tốt 2

Chương 282. Trang Triều Dương, toàn thân đều không tốt 2Chương 282. Trang Triều Dương, toàn thân đều không tốt 2
Trang Triều Dương, toàn thân đều không tốt 2
Liên Quốc Trung nhìn kỹ tờ quyết định phân bổ. Bình thường nội dung tờ quyết định này của tất cả mọi người đều như nhau, nhưng vẫn có thể nhìn ra một vài ý tứ ẩn giấu trong đó, nhất là từ trong mấy lời đánh giá tốt nghiệp.
Mat Mat vừa nghe đến quân khu mới, trái tim như lỡ một nhịp, tại sao đi một vòng lớn mà lại trở về như cũ rồi. Sau lại nghe đến sĩ quan tham mưu tác chiến, Mạt Mạt mới thở phào nhẹ nhõm. Sĩ quan tham mưu tác chiến chỉ ở hậu phương, sẽ không lên chiến trường.
Trường quân đội đánh giá Liên Thanh Bách rất cao, tư duy nhanh nhạy, khả năng đọc hiểu bản đồ xuất sắc, trí nhớ tinh chuẩn.
Liên Quốc Trung cười ha ha: "Khó trách sẽ được bổ nhiệm làm sĩ quan tham mưu, đúng vậy, năng lực này cũng giống cha rồi."
Mạt Mạt hỏi: "Anh, anh được bổ nhiệm sĩ quan tham mưu là nhờ mấy lời đánh giá này à?"
Liên Thanh Bách gật đầu: "Anh xuất sắc nhất là về phương diện này, nhất là về phương diện đọc bản đồ và vẽ bản đồ. Hơn nữa đối với bản đồ, anh chỉ cần xem hai lần là có thể nhớ rõ chỗ nào có cầu cống, chỗ nào có khe núi." Năng lực này của anh trai thật sự đúng là giong với cha, rất mẫn cảm với bản đồ. Ở thời đại khoa học kỹ thuật kém phát triển này, toàn bộ đều dựa vào ánh mắt để nhìn, rất thiếu hụt người có thể đọc được bản đồ, là nhân tài ai cũng cần đến.
"Vậy cái người tên An Đông mà anh mới nhắc đến thì sao? Anh ấy cũng là sĩ quan tham mưu giống anh à?”
Liên Thanh Bách lắc đầu: "Không phải, tên kia trong mấy môn học lý luận đều chỉ vừa đủ điểm qua môn thôi, nhưng mà năng lực thực chiến lại rất tốt, vậy nên cậu ta sẽ tiếp nhận vị trí trước kia của anh, trở thành đại đội trưởng."
Mạt Mạt vừa nghe liền hiểu, khó trách lại cần anh cả cô chiếu cố. Cấp bậc không cao bằng anh cả, đương nhiên phải cần có quan hệ tốt với anh cả rồi.
Liên Quốc Trung: "Cậu ta không được thăng cấp à”
Liên Thanh Bách cười: "Có chứ, nhưng mà chỉ được thăng nửa cấp thôi, từ phó đại đội trưởng thành đại đội trưởng."
Đối với mấy chuyện trong quân đội, Điền Tình không có hứng thú, bà đoán rằng con trai mình vẫn chưa ăn cơm nên đứng dậy đi nấu cơm.
Thanh Nhân toét miệng: "Anh cả, em cũng muốn đi bộ đội."
Liên Thanh Bách vỗ vai em ba: "Được, đúng rồi, ngồi cả buổi rồi mà sao anh không thấy Thanh Nghĩa đâu hết?" Thanh Nhân chỉ chỉ phòng ngủ: "Không đứng dậy nổi."
Liên Thanh Bách sửng sốt: "Có chuyện gì à?"
Thanh Nhân ấp úng, Liên Quốc Trung nhìn mà tức giận: "Nó làm còn dám làm, có cái gì mà con không dám nói hả?"
Thanh Nhân kể lại chuyện xảy ra ngày hôm qua, Liên Thanh Bách: "Đánh không dậy được cũng là đánh nhẹ, nếu gặp con thì con đã đánh gãy chân nó luôn rồi."
Liên Quốc Trung hừ một tiếng: "Gậy còn đặt ngoài cửa ấy, bây giờ con đi đánh gãy chân nó luôn đi, vừa lúc bị tàn tật rồi thì không cần phải về nông thôn nữa."
Liên Thanh Bách ấp úng cười cười rồi cứng rắn chuyển đề tài: "Đến xem anh mang đồ ăn ngon gì về đây này."
Liên Quốc Trung bĩu môi, rốt cuộc vẫn không vạch trần con trai cả, một mình ngồi mân mê tờ quyết định phân bổ.
Liên Thanh Bách mở túi đồ cuối cùng ra, bên trong có hai đùi de khô và một ít sườn dê khô, còn có trái cây, cuối cùng là mấy chai rượu đặc sản của Phong Thành.
Lần này không cần Liên Thanh Bách giải thích, Mat Mat cũng biết, đùi dê khô và sườn dê khô là đặc sản của Phong Thành. Hiện tại cũng không có bao nhiêu người nguyện ý ăn thịt dê nên đương nhiên mua dễ hơn. Liên Quốc Trung nhìn thoáng qua: "Sáng mai con xách mấy thứ đem qua nhà cha vợ con đi."
"Dạ."
Liên Quốc Trung lại nhìn về phía chăn lông: "Để lại cho em gái con một cái, vợ chồng con giữ lại hai cái, còn lại mang về cho ông nội con một cái, hai cái khác con mang qua nhà cha vợ con đi! Hai nắm nay người ta cũng giúp đỡ không ít đấy."
Đối với cách phân chia này Liên Thanh Bách không đồng ý: "Đưa cho cha vợ con một cái là được rồi, bên nhà họ có ba đứa con trai, có đưa một cái thì cũng không biết phải đưa cho ai."
"Rốt cuộc cũng đã có gia đình rồi, suy nghĩ chu đáo hơn, được rồi, nghe theo con."
Điền Tình nấu mì sợi bưng ra: "Con đói bụng không, mau tới ăn đi."
Quả thật Liên Thanh Bách rất đói bụng, một tô mì như vậy chỉ húp sột soạt một chốc lát đã ăn xong rồi về phòng với vợ con.
Ở bộ đội, hôm nay Trang Triều Dương họp trung đoàn mới biết được, sĩ quan tham mưu tác chiến mới được phân công về đây lại chính là Liên Thanh Bách, cảm giác toàn thân đêu không tốt lắm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận