Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 724. Gặp Diêm Vương 2

Chương 724. Gặp Diêm Vương 2Chương 724. Gặp Diêm Vương 2
Người phụ nữ cho là Mạt Mạt đã bị hù dọa, đắc ý nghếch đầu lên.
Mạt Mạt nhìn đứa con của người phụ nữ cũng thế, còn giơ nắm tay nhỏ lên thị uy Tùng Nhân, thằng bé tức giận nóng nảy, nghiến răng, thằng nhóc kia bị doa rụt lại phía sau lưng người phụ nữ.
Tùng Nhân kéo mẹ: "Mẹ, bà ấy không nói lại được mẹ nên muốn tìm người lớn à?"
Chủ nhiệm lớp không hề lo lắng Tùng Nhân sẽ bị chịu thiệt, ông ta nhớ kỹ, đứa nhỏ này là do chủ nhiệm dẫn tới.
Mạt Mạt xoa đầu Tùng Nhân, mượn cơ hội giáo dục Tùng Nhân: "Đây chính là loại người y thế ăn hiếp người khác mà mẹ đã đề cập với con, sau này Tùng Nhân không được như vậy nhé."
Tùng Nhân gật đầu: "Con nhớ rồi."
Người phụ nữ hừ một tiếng: "Nhanh bồi thường tiền đi."
Mạt Mạt nhàn nhạt liếc nhìn người phụ nữ một cái, híp mắt, đứa nhỏ họ Hạ, lại là chú, Mạt Mạt biết người họ Hạ chỉ có Hạ Ngôn, nhìn tướng mạo thằng bé, thật sự có chút giống, trong lòng đã nắm chắc.
"Phạm Đại Bằng là chú cô? Hạ Ngôn là cô của cô?”
Người phụ nữ mở to hai mắt nhìn: "Sao cô biết?" Mat Mat liec mắt: "Thật không khéo, tôi cũng ở đại viện, vừa hay cũng biết, muốn mời Hạ Ngôn tới à?”
Ánh mắt người phụ nữ trốn tránh, hai năm nay Hạ Ngôn không qua lại nhiều với người nhà, vợ chồng bọn họ vẫn luôn dựa vào tên tuổi của Phạm Đại Bằng để làm việc, nếu như mời Hạ Ngôn tới, cô ta có kết cục thế nào?
Người phụ nữ không phải rất ngu ngốc, thấy giáo viên vẫn luôn ra vẻ xem trò vui, ngay đến việc phụ trách cũng không làm, lại chú ý tới quần áo của Mạt Mạt, đều là chất liệu tốt, quần áo trên người đứa nhỏ cũng tốt, con trai mình cướp cơm nhất định là đồ ăn rất ngon.
Người phụ nữ cười theo: "Ai nha, đều là người trong nhà, hiểu lầm hiểu lầm, đều là hiểu lầm."
Mạt Mạt: "Tôi chỉ biết Hạ Ngôn, cũng không quen với bà ta, cũng không phải người trong nhà."
Người phụ nữ lại bị chẹn họng, trong lòng biết đã đá lên tấm sắt rồi: "Ờm, chuyện kia, chúng tôi xin lỗi, là con trai tôi không đúng, chúng tôi bồi thường, chúng tôi bồi thường."
Trong lòng Mạt Mạt xoay chuyển một lúc đã biết suy nghĩ của người phụ nữ, như này là vẫn luôn ở sau lưng lợi dụng tên tuổi của Phạm Đại Bằng. Cũng không biết ông ta có biết hay không, có đôi khi, người bé nhỏ không đáng kể, ngược lại sẽ khiến cho mình lật thuyền trong mương.
Mạt Mạt cũng không vì Phạm Đại Bằng mà lo lăng nữa, người phụ nữ tới xin lỗi, thằng bé kia cũng nói sau này sẽ không cướp nữa, người phụ nữ kéo thằng bé đi ngay, rất sợ Mạt Mạt đuổi theo.
Mạt Mạt kéo tay Tùng Nhân, cầm lấy hộp cơm đã lật úp bị bẩn, cảm ơn thầy giáo, Tùng Nhân chưa ăn cơm, Mạt Mạt dẫn Tùng Nhân về nhà.
Thời gian trôi qua rất nhanh, đã đến lúc thi cuối kỳ, sau khi thi xong, các học sinh sẽ được nghỉ hè.
Mà bên này Trang Triều Lộ đã phát triển thần tốc, Trang Triều Lộ đã thành khách quen của nhà họ Bàng, ở chung với mấy người con dâu của nhà họ Bàng cũng không tệ.
Còn không phải sao, bà cụ Bàng dẫn Bàng Linh tới làm khách rồi, bà cụ Bàng đã hơn 70 tuổi, nhưng thân thể lại rất khoẻ mạnh, ngồi trên ghế sofa, lưng thẳng tắp.
Mạt Mạt đến giúp nấu cơm, Trang Triều Lộ gọi bà cụ, Bàng Linh thì ngồi với An An mắt lớn trừng mắt nhỏ.
An An bò lên ghế sofa, ngồi bên cạnh Bàng Linh, bắt đầu vấn đề hình thức: "Dì ơi, sao dì muốn làm công an? Dì ơi, sức mạnh của dì lớn bao nhiêu? Dì ơi, sao dì lại mặc quần áo của con trai?
Bà cụ Bàng nhìn cháu gái bị bé con miệng còn hơi sữa hỏi đầu đã đầy mồ hôi, cười sảng khoái, Mạt Mạt kéo An An sang, nhéo tay con trai một cái, thằng nhóc thối, lại bắt nạt người khác. Bàng Linh thấy An An không hỏi nữa, thở phào một hơi, bà cụ Bàng kéo tay cháu gái: "Lòng dạ Linh Tử nhà tôi là tốt nhất, năm đó nếu như không có nó, cái mạng già này của tôi đã sớm gặp Diêm Vương rôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận