Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 718. Cẩn thận 2

Chương 718. Cẩn thận 2Chương 718. Cẩn thận 2
Cẩn thận 2
Mạt Mạt bật cười: "Hiện tại nguồn cung nho khan hiếm nên con mới thấy hiếm lạ như vậy, một thời gian nữa ở nho phía Nam nhiều hơn, nho trồng ở đây cũng chín, khi đó con sẽ không còn nghĩ như vậy nữa. Hơn nữa tháng chín con phải khai giảng rồi mà, không có kỳ nghỉ sao có thể vê được chứ?"
Vân Kiến là người vui nhất, bởi vì cậu đã sắp tốt nghiệp rồi. Đúng vậy, chỉ còn mấy ngày nữa là cậu sẽ tốt nghiệp: "Chị ơi, bao giờ thì chúng ta vê?"
Mạt Mạt đã lên kế hoạch từ trước: "Giữa tháng bảy về nhé?"
Vân Kiến gật đầu: "Dạ."
Ngày hôm sau, Mạt Mạt chờ bọn Vân Kiến đi học rồi, Mạt Mạt dẫn An An đến nhà họ Tề.
Nhà họ Tề ở khu phía Tây, cách nhà Trang Triều Lộ một đoạn nhưng lại cách nhà họ Phạm rất gần, Mạt Mạt đi ngang qua nhà họ Phạm, Hạ Ngôn đang tưới hoa trong sân.
Hạ Ngôn không chú ý tới Mạt Mạt, chờ Mạt Mạt đi tới thì mới chú ý, muốn chào hỏi nhưng đã muộn rồi, đành phải trơ mắt nhìn Mat Mat đi nhà họ Tê.
Hạ Ngôn trợn tròn mắt, sao Liên Mạt Mạt lại quen biết người nhà họ Tề nhỉ?
Tề Hồng chờ Mạt Mạt đã lâu, liền mở cửa đón Mạt Mạt đi vào. ChaTevame Te deu onha me Te nhin Mat Mat xách đầy đồ trong tay: "Đứa nhỏ này, sao đến đây mà mang nhiều đồ như vậy hả, mệt lắm phải không?"
Mạt Mạt đặt đồ trong tay xuống: "Dạ cháu chào chú, chào dì."
Cha Tề mỉm cười: "Chào cháu, ông cụ Miêu có khỏe không?"
Mạt Mạt gật đầu: "Ông ngoại cháu khỏe lắm ạ."
Cha Tề cười bảo Mạt Mạt ngồi xuống. Cha Tề đã nghe con gái mình nhắc tới Liên Mạt Mạt rất nhiều lần, tuy rằng đã biết về Liên Mạt Mạt nhưng khi gặp người thật, cha Te không thể không than thở rằng con gái mình có con mắt tỉnh tường khi biết chọn bạn mà chơi.
Mẹ Tề nhiệt tình lấy hoa quả ra: "Sau này cháu ở khu nhà rồi, nếu có thời gian rảnh thì đến chơi nhé. Bây giờ dì về hưu rồi, chỉ có hai vợ chồng già với nhau thôi, chẳng có gì vui cả."
Mạt Mạt cười: "Dạ."
Cha Tề rất bận rộn, nói chuyện được một lúc thì có cuộc họp nên ngồi xe ô tô rời đi. Cha Tề đi rồi, bầu không khí cũng trở nên tự nhiên hơn.
Buổi trưa Mạt Mạt không phải về nhà nấu cơm nên ở lại đây ăn cơm, ăn xong đợi đến chiều mới dẫn đứa nhỏ rời đi.
Lúc Mạt Mạt đi, Hạ Ngôn vẫn nhìn theo, có thể ở lại ăn cơm cũng không phải là một cuộc thăm viếng bình thường. Tôn Nhụy cũng nhìn theo, rũ mắt xuống, cô ta đã trốn tránh Tề Hồng mấy lần rồi, xem ra lần này là tránh không thoát được nữa.
Ngày hôm sau, Tề Hồng đến tìm Mạt Mạt: "Tôi nhìn thấy Tôn Nhụy, hóa ra cô ta lại ở gần nhà tôi như vậy, nhưng mấy lần rồi mà thôi cũng không gặp được."
"Người ta có lòng muốn trốn cô, đương nhiên cô sẽ không gặp được."
Tề Hồng: "Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra thế?"
Mạt Mạt đem chuyện thế thân hồi trước nói ra, Tề Hồng trợn mắt: "Còn có thể như vậy nữa à?"
Mạt Mạt thay quần áo xong: "Đừng kinh ngạc, đi thôi!"
"ồ, được."
Mạt Mạt bồng An An, Tề Hồng bồng Tâm Bối, hai người lên xe buýt đi tới cửa hàng bách hóa.
Cửa hàng bách hóa ở thủ đô có rất nhiều người, Mạt Mạt lên khu bán quần áo may sẵn ở tầng hai, còn nhìn thấy váy nữa.
Váy ở trong thời đại này còn dài và tương đối bảo thủ, không cởi mở như trong tương lai.
Cửa hàng bách hóa đã có thể bán váy, vậy có nghĩa là mọi người có thể mặc váy được.
Mạt Mạt và Tề Hồng mua vải, Mạt Mạt chọn màu lam và màu trắng, đều là bông thuần, Mạt Mạt và Tề Hồng mua cũng khá nhiều. Hai người mua cúc áo xong mới ra khỏi tòa nhà, có rất đông người, Mạt Mạt chỉ cảm thấy sau lưng có người đụng một cái, Mạt Mạt sờ lại, ví tiền đã mất rồi.
Thấy mình bị phát hiện, người đàn ông kia quay đầu định chạy, phía sau đột nhiên có một nữ công an chạy tới, đè anh ta lại, nói với Mạt Mạt: "Sau này nhớ cẩn thận một chút."
Mạt Mạt sững sờ nhìn nữ công an trước mắt, tóc ngắn ngang vai, mắt to, sống mũi rất cao, không đợi Mạt Mạt hỏi, An An đã mở miệng: "Dì là Số Năm phải không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận