Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 779. Chạy 1

Chương 779. Chạy 1Chương 779. Chạy 1
Mạt Mạt nằm bò trên mặt bàn, từ khe hở nhìn thấy Hướng Hoa đang dùng sức dựa vào bên người của thủ phủ, nhìn vào chỗ ngồi, hai người còn là bạn cùng lớp.
Mạt Mạt cụp mắt xuống, Hướng Hoa nịnh nọt thủ phủ như thế, vậy là biết Nguy Vĩ là thủ phủ rồi hả?
Quần áo của Nguy Vĩ rất bình thường, đồng hồ đeo trên tay cũng là hàng cũ, ngoại trừ tướng mạo không tệ thì cả người không có một thứ gì có thể hấp dẫn Hướng Hoa, có thể hấp dẫn anh ta, chỉ có thể là đã biết tương lai của Nguy Vĩ.
Với lại Hướng Hoa chỉ nhiệt tình với một mình Nguy Vĩ, những bạn học bên cạnh Nguy Vĩ, anh ta không thèm để ý đến.
Mạt Mạt đột nhiên cảm giác thật buồn cười, Hướng Hoa định ôm bắp đùi? Hay là muốn thu phục thủ phử?
Mạt Mạt nhìn xem ý tứ của Hướng Hoa, thấy thế nào cũng giống như là ý sau? Thật sự là thú vị, sự tự tin của Hướng Hoa tới từ đâu vậy?
Nếu như Nguy Vĩ không có chủ kiến, không có bản lĩnh, làm sao có thể trở thành thủ phủ? Phải biết là, trên sách có phân tích trường hợp hai lần cải cách tập đoàn của Nguy Vĩ, loại bỏ mọi khó khăn để cải cách, có thể thấy được chủ kiến của Nguy Vĩ rồi.
Hướng Hoa còn đang nói chuyện phiếm, Nguy Vĩ câu được câu không đáp lại.
Bàng Linh chú ý tới Mạt Mạt: "Mợ đang nhìn cái gì vậy?"
"Nhìn Hướng Hoa, cháu nhìn anh ta xem, đang nịnh nọt người kìa."
Bàng Linh nghển cổ nhìn thoáng qua: "Thật đúng là, không có việc gì mà ân cần nếu không phải lừa đảo thì cũng là đạo chích, Hướng Hoa nhất định có mục đích, mợ nhìn mắt anh ta sáng lấp lánh kìa, thằng nhóc kia là ai, có chỗ nào hơn người?"
Mạt Mạt cũng không thể nói, bởi vì người ta là thủ phủ tương lai, chỉ có thể lắc đầu: "Không biết."
Lễ khai giảng rất nhanh đã bắt đầu rồi, Mạt Mạt ngồi thẳng dậy, nhìn lãnh đạo trường học lên sân khấu, tay ngứa ngáy rồi, thật muốn chụp ảnh.
Hiệu trưởng rất kích động, vì thế nên nói có hơi nhiều, rõ ràng chỉ có hai trang bản thảo, vậy mà cứ thế nói thành hơn 10 trang.
Hiệu trưởng nói xong, tiếng vỗ tay vang lên như sấm trong lễ đường, bàn tay chỉ hận không thể vỗ đỏ lên.
Sau đó là đại diện tân sinh viên lên phát biểu: "Các bạn học, chúng ta gánh vác..."
Sinh viên đại diện phát biểu đúng quy củ, mặc dù rất đơn giản, thế nhưng được mọi người vỗ tay nghênh đón.
Lễ khai giảng tràn đầy năng lượng, sau một nghỉ lễ, trong đầu mọi người chỉ có một ý niệm, đi học cho giỏi, den ơn Tổ quốc.
Buổi lễ kéo dài hai giờ, sau khi tan cuộc, từng lớp từng lớp rời đi.
Lớp Mạt Mạt ngồi ở phía cuối cùng, phải rời đi trước, ra khỏi hội trường, Lý Ngọc Chí tìm đến một chỗ ít người, các bạn cùng lớp và giáo viên đứng chung một chỗ.
Mạt Mạt tìm một bạn học, để giúp bọn họ chụp một tấm ảnh chung.
Hôm nay chưa lên lớp, buổi chiều về lớp học để lao động, ra khỏi hội trường mọi người có thể tản đi.
Trong lớp có người không thiếu tiền, tìm đến Mạt Mạt, muốn chụp mấy tấm, bọn họ trả tiền cuộn phim và tiền rửa ảnh.
Mạt Mạt rất hài lòng đối với bạn học cùng, đều không phải là người chiếm hời của người khác, biết chụp ảnh, chi phí rửa ảnh, cuộn phim cũng là tiền.
Bạn học có điều kiện tốt hơn chút, tìm được một bức ảnh chụp chung để tán gẫu, Mạt Mạt và Bàng Linh cũng chụp không ít.
Đám Vân Kiến đi ra, thấy bên này chụp ảnh, Vân Kiến chạy tới: "Chị, cho em mượn máy ảnh chút."
Mạt Mạt đã chụp xong, đưa máy ảnh tới: "Được."
Vân Kiến là thần đồng, nhưng tuyệt đối không hiền lành, thằng nhóc này lên đại học, có vẻ thay đổi, rất biết lôi kéo quan hệ nhân mạch, giúp đỡ mọi người chụp một tấm ảnh chung, lớp trưởng thành nhân tình của cậu. Van Kien chạy trở lại: "Chị, em ve lớp trước đây."
Mạt Mạt: "Được."
Mat Mat cất máy ảnh, Bàng Linh và Mat Mạt ve lớp học, đi ngang qua học viện nghệ thuật, Tôn Nhuy đang dương dương đắc ý cầm máy ảnh chụp cho các bạn cùng lớp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận