Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1721. -

Chương 1721. -Chương 1721. -
Cho dù sau này không có chứng cứ, Lý Thư cũng trôi qua không yên ổn.
Mạt Mạt mới không tin, dung lượng não của một người là có giới hạn, Lý Thư có thể nhớ được cũng chỉ là một số bộ phim truyền hình, một vài tiết mục, nhưng bảo Lý Thư nhớ hết, đừng đùa chứ, thật sự tưởng mình là bộ não siêu cấp sao!
Mạt Mạt biết phân tích, Lý Thư từng chút một lấn sân ra bên ngoài, hơn nữa đã lâu không viết kịch bản, cô gái này đang giấu giếm, muốn từ từ mới làm, nhìn cũng biết là muốn vạch ra ranh giới rõ ràng, cô ta phen này thảm rồi.
Mạt Mạt ra tay, tung chiêu thức, Lý Thư đúng là thảm rồi, Tôn Nhụy có thể đợi qua một ngày mới đi tìm Lý Thư đã là sự chịu đựng lớn nhất rồi.
Sáng hôm sau đã lao đến nhà của Lý Thư, cô ta nghe thấy tiếng gõ cửa liền rất sợ hãi, hai ngày qua cô ta bị mất ngủ, cô ta vẫn còn nhớ ánh mắt khi đó của Liên Mạt Mạt, Liên Mạt Mạt nhất định sẽ không dễ dàng buông tha cho cô ta.
Cô ta sợ hãi, lại hận, tại sao ai cũng giúp đỡ Lý Vinh Sinh, còn cô ta lại thảm hại như vậy, không công bằng, đôi mắt càng đỏ hoe hơn.
Lý Thư thận trọng mở cửa ra, nhìn thấy là Tôn Nhụy liền run rẩy: "Tôn tổng."
Tôn Nhụy đanh mặt lại: "Tôi đến để bàn chuyện hủy hợp đồng, cô biết cô đắc tôi với ai rôi chứ, tôi cũng không nói nhiều nữa."
Đôi mắt Lý Thư sáng rỡ lên, cố bất chợt suy nghĩ, rời khỏi Tôn Nhụy cũng chính là rời khỏi người có liên quan đến Liên Mạt Mạt, cô ta cũng không sợ bị bắt chẹt nữa.
Tôn Nhụy nhìn thấy hết phản ứng của Lý Thư, cô ấy cười châm biếm: "Thế nào, tưởng hủy hợp đồng với tôi sẽ có người thu nhận cô sao, cô quá xem thường mặt mũi của tôi và Mạt Mạt rồi, không tin bây giờ cô có thể gọi điện thoại hỏi thử, xem có ai dám nhận cô hay không."
Lý Thư không tin lời của Tôn Nhụy, cầm điện thoại lên gọi qua bên đó, nhưng vừa nghe thấy là cô ta thì lập tức cúp máy, Lý Thư thẫn thờ ngồi trên ghế sô pha.
Tôn Nhụy không vội, trong lòng hừ nhẹ một tiếng, cô ấy là nhân vật phản diện, cũng tính toán Lý Thư, nhưng đây cũng là bản năng của doanh nhân, cô ấy tự hỏi mình không hề đối xử tệ với Lý Thư, nếu cô ấy thật sự độc ác thì sớm đã cho người thay thế Lý Thư rồi, sao còn để Lý Thư nổi tiếng.
Cho nên Tôn Nhụy mới nổi giận tanh bành, Lý Thư cảm thấy tương lai tối tăm mù mịt, cũng nhìn rõ sức ảnh hưởng trong giới kinh doanh của Liên Mạt Mạt, cô ta khao khát, nhưng bây giờ là sợ hãi rồi.
Cô ta thật sự rất sợ hãi, nắm lấy tay của Tôn Nhụy: "Tôi sai rồi, Tôn tổng, sau này tôi nhất định sẽ ngoan ngoãn, cô là em chồng của Liên tổng, xin cô hãy giúp tôi, giúp tôi đi, sau này tôi nhất định sẽ nghe lời."
Vẻ mặt Tôn Nhụy khựng lại, Lý Thư biết có cơ hội rồi, bây giờ người có thể cứu cô ta chỉ có Tôn tổng thôi, cô ấy và Liên Mạt Mạt là họ hàng, lời của Tôn Nhụy, Liên Mạt Mạt nhất định sẽ nghe.
"Tôn tổng, tôi đã viết xong hai kịch bản, lễ ra tôi định năm sau mới đưa cho cô, không ngờ lại xảy ra chuyện này, bây giờ tôi sẽ đưa cho cô ngay!”
Dưới đáy mắt Tôn Nhụy không hề vui, mà ngược lại còn tức giận, giỏi lắm, kịch bản khi nhảy việc cũng đã viết xong rồi.
Lý Thư lấy kịch bản ra, Tôn Nhụy bình thản: "Hãy bàn chuyện hủy hợp đồng đi!"
Lý Thư cắn chặt môi, cô ta biết bây giờ mình nằm ở thế yếu, không đưa ra lợi ích xứng đáng thì Tôn Nhụy sẽ không giúp đỡ cô ta: "Tôi còn viết thêm hai bản thảo tiết mục nữa, để tôi mang qua cho cô xem."
Lý Thư liên tục đưa ra thêm lợi ích, Tôn Nhụy nhìn kịch bản và bản thảo tiết mục, lời rồi, lời to rồi, nhưng như thế vẫn chưa đủ, trong ánh mắt sắc bén của Lý Thư, Tôn Nhụy nói: "Tôi có thể giúp cô nói chuyện, nhưng sau này có phải cô cũng nên đưa ra chút bản lĩnh, nếu như cô giấu giếm thì tôi không có cách nào cứu cô, cô phải biết rằng, bây giờ tôi có thể cứu cô, sau này cũng có thể đẩy ngã cô."
Lý Thư đỏ hoe mắt chờ đợi Tôn Nhụy, cô ta hiểu rồi, Tôn Nhụy không phải đến giúp đỡ cô ta, rõ ràng là thừa cơ hãm hại, nhưng bây giờ cô ta đang ở thế yếu, chỉ có thể nhân nhịn, chỉ cân vượt qua giai đoạn này, sau này cô ta sẽ ủ mưu: "Được, tôi đồng ý."
Tôn Nhụy đưa ra một ngón tay: "Tôi cũng thông cảm cho cô, mỗi tháng viết một kịch bản, cô cũng không cần đến công ty nữa, chỉ cần ở nhà viết kịch bản thôi! Tất nhiên một bản thảo tiết mục cũng được, cô xem tôi thương cô chưa."
Lý Thư chỉ vào Tôn Nhụy, cô ta muốn ói máu, quỷ hút máu, nhưng cũng chỉ có thể nhẫn nhịn: "Được."
Tôn Nhụy cười vui vẻ lấy bản hợp đồng từ trong túi ra, bản hợp đồng này được viết tay, hôm qua cô ấy đã bàn bạc với Mạt Mạt, Lý Thư nhìn chằm chằm bản hợp đồng, giống như muốn ăn tươi nuốt sống Tôn Nhụy vậy, nhưng cô ấy không sợ, ném cây viết cho Lý Thư.
Đầu Lý Thư có chút choáng vàng, suýt chút nữa đã xuất huyết não: "Tôi sẽ ký tên."
Tôn Nhụy cầm kịch bản và hợp đồng hào hứng trở về nhà Mạt Mạt, còn chưa bước vào cửa đã nói lớn: "Chị dâu, chị xem hai kịch bản này nè."
Mạt Mạt hiếm khi thấy Tôn Nhụy kích động như vậy, cô cầm kịch bản lật ra xem thử, Mạt Mạt từng xem qua, đều là phim bom tấn trong tương lai, tỉ suất người xem rất cao.
Một bộ là phim đại nữ chủ, một bộ là phim kháng chiến, vô cùng nổi tiếng.
Tôn Nhụy cầm cuốn kịch bản: "Chị dâu, hai kịch bản này có phải rất tuyệt không, não của Lý Thư cũng không biết làm bằng thứ gì, đến phim kháng chiến cũng biết viết, nói thật thì cô gái này khá toàn năng."
Trong lòng Mạt Mạt cười nhạt, đều là đạo dùng mà, cái gì mà toàn năng: "Cô cất giữ đi, tranh thủ bây giờ Lý Thư đang nghe lời hãy cố vét nhiều một chút."
"Tất nhiên phải cố vét thật nhiều rồi, hừ, cô ta đã sớm chuẩn bị nhảy việc rồi, nếu như không phải cô ta gây chuyện thì tôi cũng không phát hiện ra, tới lúc tôi cũng trở tay không kịp, tôi cũng sẽ không khách sáo với cô ta đâu."
Tôn Nhụy vừa nghĩ đến kịch bản và bản thảo đã chuẩn bị xong thì trong lòng liền nổi cơn giận, cô ấy sẽ không khách sáo đâu.
Mạt Mạt nói: "Vậy thì cô phải trông chừng cô ta, kẻo tới lúc đó lại chạy mất, bây giờ muốn tìm người cũng rất khó, trong lòng cô hãy chuẩn bị trước."
"Chị yên tâm đi, tôi đã cho người canh chừng rồi, tôi cũng không ngốc."
Mạt Mạt rất hài lòng, lần này Lý Thư bị trói buộc Ở trong nhà, muốn bày ra trò gì cũng rất khó, Mạt Mạt rất vui mừng, buổi trưa đã nấu rất nhiều món ăn.
Chuyện của Lý Thư cũng coi như giải quyết xong, Mạt Mạt đi làm hai ngày rồi bắt đầu chuẩn bị hành lý cho An An, đồ ăn, đồ dùng đều mang theo, cô biết An An sẽ đi theo giáo viên khám từ thiện, Mạt Mạt dựa vào túi cấp cứu trong tương lai đã làm một cái túi cấp cứu và túi đựng thuốc.
Điều này khiến An An rất ngạc nhiên: "Mẹ, sao mẹ lại nghĩ ra được vậy!"
Đôi tai Mạt Mạt đỏ bừng lên, không phải cô nghĩ ra, là cô bắt chước theo thôi: "Bệnh viện cũng có thùng cấp cứu, mẹ chỉ suy nghĩ có thể làm nhỏ gọn một chút, cho nên mới nghĩ ra thôi."
An An cẩn thận sờ cái túi cấp cứu khoảng ba gang tay: "Cái này có rất nhiều tác dụng đó!"
Mạt Mạt nói: "Giúp được con là tốt rồi, đúng rồi, mẹ có chuẩn bị một ít thuốc cho con, hàng nhập khẩu đấy, mẹ nhờ người mua, con xem mà sử dụng đi"
Bây giờ có chút thuốc vẫn là hàng cấm, trong nước cũng không có, Mạt Mạt cũng nhờ vả một vài người mới mang về được chút ít.
An An cảm thấy hôm nay mẹ cho cậu bé quá nhiều sự kinh ngạc, cậu bé ôm lấy cổ của mẹ, hôn mẹ một cái, Mạt Mạt nói: "Ôi trời, bao nhiêu tuổi rồi còn nhõng nhẽo với mẹ nữa."
An An ôm lấy mẹ: "Dù có lớn thì con cũng là con của mẹ, cảm ơn mẹ."
An An biết mẹ lấy những thứ này nhất định đã tốn rất nhiều công sức.
Cuối cùng Mạt Mạt lấy ra một cái hộp đưa cho An An: "Cái này con hãy cầm lấy, tới chỗ nào chỉ cần có tín hiệu thì có thể gọi cho mẹ bất cứ lúc nào."
An An ngơ ngác nhìn cái điện thoại: "Mẹ, lần này mẹ ra tay hào phóng thật đó."
Bạn cần đăng nhập để bình luận