Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1783. -

Chương 1783. -Chương 1783. -
Te Hồng thấy hai mắt Trang Triều Dương đỏ bừng, mở to hai mắt nhìn, bờ môi cũng run lên: "Có, có phải Tùng Nhân hay không."
Tê Hồng lắp ba lắp bắp hỏi xong, đã dùng sức lực của toàn thân.
Trang Triều Dương yếu ớt giơ tay lên, giọng khàn khàn: “An, An An.”
Tê Hồng choáng váng: "Chuyện này, chuyện này sao có thể, làm sao có thể."
Trang Triều Dương nói với Tề Hồng: "Cô giúp tôi trông Mạt Mạt, chúng tôi phải bắt kịp máy bay, tôi đi lấy tiên và quần áo."
Lúc này hai đứa bé nghe thấy tiếng khóc cũng đã xuống lầu, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc của Thất Cân tràn đầy nước mắt, Giai Giai lại càng ôm Thất Cân khóc.
Trang Triều Dương càng luống cuống hơn, quay người nhanh chóng lên lầu.
Tề Hồng ôm Mạt Mạt, chính mình cũng khóc, đây chính là An An, mặc dù không phải con rể Tùng Nhân của mình, nhưng cũng nhìn thấy lớn lên, bây giờ thì hay rồi, Te Hồng đừng nói an ủi Mat Mạt, hai người ôm nhau khóc.
Trang Triều Dương xuống tới, trong tay cầm theo túi của vợ, nhìn hai đứa nhỏ trong nhà, hai đứa nhỏ này không thể để ở nhà: "Thất Cân, dẫn em lên lầu mặc quân áo lấy ba lô, chúng ta phải đi thủ đô."
Thất Cân kéo Giai Giai nhanh chóng lên lầu, rất nhanh đã mặc xong quần áo, sau lưng đeo túi nhỏ của chính mình, chưa tới vài phút đã xuống dưới lầu.
Trang Triều Dương cũng kéo Mạt Mạt, Mạt Mạt lau khô nước mắt, còn đang nghẹn ngào, Tê Hồng muốn đi theo, Mạt Mạt khàn giọng: "Cô còn một đống chuyện phải làm, không cần đâu."
Tê Hồng kiên trì: "Chờ tôi vài phút, tôi cũng đi."
"Thật sự không cần."
Nhưng Tề Hồng đã chạy về nhà, chờ cả nhà Mạt Mạt đi ra ngoài khóa cửa lại, Tê Hồng cũng kéo Tâm Bối tới, chuyện này nhất định phải đi theo.
Trang Triều Dương lái xe, Tề Hồng theo ở phía sau, đến sân bay, may mà hai năm này đã tăng thêm chuyến bay, người đặt khoang hạng nhất lại ít, rất dễ dàng đã đặt được chuyến bay sớm nhất.
Nhưng chuyến sớm nhất cũng phải hai tiếng sau, cả nhà Mạt Mạt chờ ở phòng chờ, Mạt Mạt thất thần tựa trên người Trang Trieu Dương, trong tay còn cầm di động.
Ở Thủ đô cũng không có tin tức gì nữa, trong đầu Mạt Mạt đều đang nhớ lại An An lúc còn bé, cả nhà bọn họ ngồi ở nơi này quá im lặng.
Te Hồng nắm điện thoại, suy nghĩ có nên gọi cho Triệu Hiên hay không, hai nhà là quan hệ thông gia, cú điện thoại này nhất định phải gọi.
Tê Hồng đi ra ngoài một chuyến, gọi điện thoại, cả người Triệu Hiên cũng choáng váng, anh ay chỉ biết là Trang Triều Dương vội vã đi, thật sự không biết xảy ra chuyện lớn như vậy: "Được, anh lập tức tới."
Tê Hồng nhìn thời gian, nếu như nhanh, thì vừa vặn bắt kịp máy bay, Tề Hồng nhíu mày, cô ấy không có giấy chứng nhận thân phận của Triệu Hiên, chỉ có thể cầu nguyện khoang hạng nhất còn vé.
Tê Hồng mua một số đồ uống trở về, đưa cho Mạt Mạt đồ uống nóng: "Uống một ngụm, làm ấm cơ thể."
Hôm nay thời tiết không được tốt, lúc này đã có mưa nhỏ, gió thổi, nhiệt độ không khí hạ thấp không ít, may mắn là mưa nhỏ, nếu không chuyến bay sẽ bị hoãn lại.
Mạt Mạt nhận lấy: "Cảm ơn!"
Triệu Hiên đến rất nhanh, khoang hạng nhất còn vé, mua vé xong, mấy người Mạt Mạt đã soát vé lên máy bay.
Trang Triều Dương nhìn thấy Triệu Hiên: "Anh cũng tới à."
Triệu Hiên: "Xảy ra chuyện lớn như vậy, anh cũng không thông báo với tôi."
Trang Triều Dương: "Thông báo gì chứ, cũng không phải chuyện tốt gì."
Triệu Hiên buồn bã đến cuống cuồng, ngồi xuống chỗ của mình.
Triệu Hiên và Trang Triều Dương cũng không có thời gian thay quân phục, ánh mắt của mọi người trong khoang hạng nhất đều tập trung vào hai người.
Mạt Mạt đã nhắm mắt lại, cố gắng hết sức để cho mình thả lỏng, đột nhiên ngồi dậy: "Phải rồi, giám định, giám định DNA, giám định huyết thống, làm giám định, nhất định phải làm giám định, em không tin là An An.”
Trong lòng Mạt Mạt lại có hi vọng, coi như không thấy rõ mặt thì sao, có chuyên ngành giám định.
Mạt Mạt đột nhiên lên tiếng, Trang Triều Dương: "Giám định huyết thống?"
Mạt Mạt gật đầu: "Đúng, chính là giám định huyết thống, dùng phương pháp y học giám định quan hệ huyết thống."
Mạt Mạt không biết giám định DNA có sớm nhất là vào lúc nào, nhưng cũng đã có rồi.
Trang Triều Dương: "Đúng, chỉ cần không nhìn thấy An An, cũng không phải là An An."
Mạt Mạt đột nhiên cảm thấy bản thân mình khóc có chút ngu xuẩn, bây giờ còn chưa nhận định là An An mà cô đã buồn từ trong lòng, nước mắt có làm thế nào cũng không khống chế nổi, khả năng đây cũng chính là cha mẹ, đầu tiên trong lòng chỉ có đau thương.
Trong lòng Mạt Mạt và Trang Triều Dương lại có hy vọng, mặc dù trong lòng chưa hề có sự khoan khoái, nhưng suy cho cùng trong lòng đã có ý niệm. Te Hông và Triệu Hiên nhìn thoáng qua nhau, mặc dù không biết xảy ra chuyện gì, nhưng những gì cảm nhận được chắc hẳn sẽ không tính là sai, ánh mắt hai vợ chồng lóe lên sự lo lắng, hai vợ chồng Mạt Mạt hi vọng càng lớn, thất vọng càng lớn có thể chịu nổi không?
Quá nửa đêm cả nhà Mạt Mạt đến thủ đô, máy bay hạ cánh, đang chuẩn bị đi kiếm xe taxi, Thẩm Triết từ trong xe đi tới, vẫy tay: "Bên này."
Mạt Mạt đi qua: "Anh họ, sao anh lại ở đây?"
Thẩm Triệt di mẩu thuốc lá trong tay: "Không phải Triều Dương nói các em sẽ đến sao, anh gọi điện thoại cho các em thấy điện thoại di động tắt máy, anh đoán lên máy bay rồi, nên đã đến sân bay chờ."
Thẩm Triết nhìn Tề Hồng và Triệu Hiên: "Chỉ có một chiếc xe không ngồi được, tôi lại gọi xe tới."
Triệu Hiên: "Chúng tôi đi taxi là được."
Thẩm Triết: "Vậy được, đi theo tôi, tôi đã sắp xếp nhà trọ xong xuôi, mọi người cũng không thích hợp về đại viện, đến nhà trọ trước đi!"
Trang Triều Dương nói: "Cảm ơn."
Cả đoàn người Mạt Mạt ngồi lên xe, Mạt Mạt nhịn rồi lại nhẫn mới hỏi: "Anh họ, anh nhìn thấy thi thể chưa?"
Mạt Mạt sẽ không nói là An An.
Thẩm Triết muốn hút thuốc, nhưng trong xe có trẻ con, lại vứt điếu thuốc đi: "Đã xem rồi, cũng không nhận ra được, thân hình rất giống, anh không phân biệt được øì, còn phải chờ các em tự mình đến xem."
Trang Triều Dương đưa tay nhìn đồng hồ, từ lúc đợi tin tức đến sân bay, đợi thêm máy bay, đi máy bay tới, trời đã sắp sáng rồi: "Còn có thể nhìn thấy thi thể không?"
Thẩm Triết: "Chắc là không thể, lúc anh đi, ngoại trừ tăng ca phá án, pháp y kiểm tra thi thể đã tan làm rồi."
Mạt Mạt và Trang Triều Dương liếc nhau một cái, Trang Triều Dương mở miệng: "Em tìm được người."
Mạt Mạt gật đầu, Thẩm Triết nói: "Trước tiên đưa bọn nhỏ đến nhà trọ đã, cái giờ này cũng không thể dẫn bọn nhỏ đi."
Trang Triều Dương gật đầu: "Được, đi đến quán trọ trước."
Thẩm Triết nói: "Lúc đầu định ở nhà anh, nhưng anh sợ nhà đông người lại lắm chuyện."
"Chúng em hiểu, cảm ơn anh họ."
Mạt Mạt chen lời, Thẩm Triết nhìn Mạt Mạt xuyên qua gương chiếu hậu, thở dài, việc này đặt trên người ai cũng không chịu được.
Xe đến quán trọ, Thẩm Triết đã sắp xếp phòng, lúc đầu muốn đặt cho cả nhà Tề Hồng một gian, Mạt Mạt đã ngăn lại: "Không cần, một gian là đủ rồi."
Thẩm Triết: "Vậy thì được, theo anh lênđây."
Phòng có hai gian, một phòng khách, rất rộng rãi, Te Hồng ở lại quán trọ trông may đứa bé.
Trang Triều Dương đã tìm được người, lúc đoàn người Mạt Mạt đến, trời cũng đã có chút rạng sáng rồi.
Mạt Mạt cùng đi theo, nhưng càng đi đầu óc ngược lại càng tỉnh táo càng bình tĩnh hơn, mặc quần áo đi vào, Mạt Mạt không hề có chút sợ hãi nào, hai vợ chồng đi thẳng vào.
Thi thể đã được kéo ra, Mạt Mạt còn là lần đầu tiên nhìn thấy thi thể, không cảm thấy sợ hãi, Mạt Mạt cũng không định xem mặt, nhìn chằm chằm vào cánh tay, Mạt Mạt lần nữa cảm thấy mình ngu xuẩn, tại sao phải giám định, trực tiếp nhìn cổ tay không phải là được hay sao.
Mạt Mạt nói với pháp y nhìn cổ tay, pháp y sửng sốt một chút, lật cổ tay ra, Trang Triều Dương hiểu rồi, trên cổ tay An An có vết bớt, vết bớt giống như vết cắt cổ tay.
Trên cổ tay không có gì, Mạt Mạt và Trang Triều Dương cẩn thận xác nhận lại lần nữa, Mạt Mạt cười: "Không phải, không phải An An."
Bạn cần đăng nhập để bình luận