Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1540. -

Chương 1540. -Chương 1540. -
Lần này Diệp Phàm là chân thành cám ơn, máy móc trong nước lạc hậu không nói, kỹ thuật lại càng không theo kịp, cô ta cần máy mới vô cùng cấp bách.
Mạt Mạt đợi Diệp Phàm đi rồi, bảo trợ lý cầm tờ đơn ra ngoài.
Buổi chiều trợ lý đã đến báo cáo tin tức, đều có thể mua được, cuối cùng còn tính ra thù lao mà bọn họ nên thu là bao nhiêu.
Một tờ đơn đặt hàng này đã có được thu nhập gần năm mươi ngàn.
Mat Mạt nhíu mày, Diệp Phàm chỉ phải chịu chỉ phí vận chuyển và thù lao đã có năm mươi ngàn rồi, huống chỉ còn có tiền mua máy móc mới.
Mạt Mạt sợ ngây người, nếu như cô nhớ không lầm, hồi trước Diệp Phàm còn thiếu tiền cơ mà, hiện tại sao lại có cảm giác như trở thành một phú bà nhỏ rồi, cũng không biết, có phải là thế giới phát triển nhanh hay không, hay là cô không theo kịp tốc độ phát triển rồi.
Mat Mat cũng không muốn mua máy móc về rồi, Diệp Phàm lại không có tiền giao, tìm cách giở trò quỷ quái với cô, cần thận vẫn đã khắc sâu vào trong xương tuy của cô.
Mạt Mạt gọi trợ lý tới: "Cô đi điều tra thêm vê Diệp Phàm, tôi muốn biết rốt cuộc cô ta có tiền để trả thù lao hay không?" Trợ lý ngâm hiểu, môi lân có đơn đặt hàng lớn, bọn họ đều sẽ đi điều tra một chút.
Mạt Mạt đợi trợ lý đi rồi, cũng không suy nghĩ đến Diệp Phàm nữa, thấy sắp đến ba tháng cuối năm rồi, còn có rất nhiêu chuyện phải làm.
Mạt Mạt làm việc đến khuya, cô đã gọi điện thoại ve nói không ăn ở nhà, mãi cho đến khi bụng Mạt Mạt kêu rột rột, mới từ công ty về nhà.
Trên đường trở về, chợ đêm sắp mở rồi, các loại quà vặt đã bày ở trên đường.
Bởi vì Mạt Mạt đói bụng, trong đầu suy nghĩ đến rất nhiều đồ ăn ngon, bây giờ cô vô cùng muốn ăn mì, cay một chút, nghĩ đến thôi mà nước miếng đã chảy ra rồi.
Mạt Mạt hơi xúc động, ở niên đại này thật sự là khắp nơi trên đất đều là cơ hội, chỉ cần chịu khó nỗ lực một chút, phát tài là không cần lo lắng.
Mạt Mạt đến cửa đại viện, chỉ thấy Đại Song đang mang vẻ mặt không muốn quay về, trong miệng vẫn luôn lẩm bẩm, cũng không biết lẩm bẩm điều gì.
Mạt Mạt nghĩ một lát không mở miệng, chờ Đại Song vào đại viện trước, Mạt Mạt mới lái xe đi vào, nhịn không được nhìn vào gương chiếu hậu, ngây ngẩn cả người, ở rất xa phía sau, là Dương Tuyết?
Cho nên vừa rồi Đại Song đã gặp Dương Tuyết? Hai mẹ con nhà này tại sao lại gặp nhau rồi, nếu cô nhớ không nhầm thì tiền của Đại Song vẫn là do Dương Tuyết cướp mất mà? Mat Mat mím môi, Đại Song ra sao cũng không liên quan gì tới cô, nhưng vẫn là không nhịn được mà thở dài, hy vọng Đại Song không làm điều gì hồ đồ, cô cũng không cho rằng Dương Tuyết đã trải qua cuộc sống khốn khổ thì có thể hối cải.
Về đến nhà, Mạt Mạt cầm lấy quyển vở mà An An đưa: "Đây là cái gì?"
An An giở quyển vở ra: "Buổi trưa con cố ý hỏi bác sĩ Đông Y, con đường dưỡng sinh đúng đắn, con đã nhớ kỹ rồi, mẹ, sau này chiếu theo cái này mà làm."
Mạt Mạt cảm động vô cùng, cô nói dưỡng sinh, cũng là căn cứ vào một vài thông tin đã nhìn thấy ở đời sau thôi, thật đúng là không nghĩ tới hỏi bác sĩ Đông Y một chút, nhìn ghi chép phía trên, vô cùng đầy đủ.
Mạt Mạt hôn lên mặt An An một cái thật mạnh: "An An thật sự là áo bông nhỏ tri kỷ của mẹ, mẹ cảm ơn An An."
Khuôn mặt An An lập tức đỏ lên, trong nhà nhiều người như vậy, mẹ lại cứ thế mà hôn lên má cậu bé, cậu bé biết xấu hổ, nhưng nhưng trong lòng lại ngọt ngào.
Đã rất lâu rồi mẹ không hôn cậu bé như vậy.
Thất Cân không biết đi tới từ lúc nào, ngẩng cổ lên: "Áo bông nhỏ tri kỷ không phải để nói về con gái hay sao?"
An An: ".. Nếu không phải khuôn mặt nhỏ của Thất Cân vô cùng nghiêm túc, An An nhất định cho rằng thằng nhóc này cố ý.
Mạt Mạt nhịn không được, cười thành tiếng đầu tiên, mặt An An càng đỏ hơn.
Thất Cân còn muốn hỏi nữa, An An đã bịt miệng lại, thằng nhóc này là không muốn nói, nhưng mỗi lần mở miệng đều giống như dao vậy, đâm vào lòng người sâu hoắm, cậu bé đã có thể cảm nhận được trước, ngày sau anh cả sẽ luôn chế giễu cậu.
An An nghĩ tới đây mà buồn phiền, thằng nhóc Thất Cân này là thật sự không hiểu? Hay là vô ý hỏi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận