Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 946. Cái Nhẫn 2

Chương 946. Cái Nhẫn 2Chương 946. Cái Nhẫn 2
Mạt Mạt múc nước sạch, đem về đun sôi lên là được, nước sôi lăn tăn một lúc, sinh vật sống đều chết cả, Mạt Mạt cho mì sợi vào nấu, rồi lại cho thêm mấy quả trứng gà, cuối cùng cho thêm một ít gia vị và rau xanh, cơm trưa đã xong rồi.
Nồi không lớn, không đủ cho mấy người ăn, ăn lót dạ là được rồi, lát nữa còn có thịt xiên nướng nữa col
Ăn xong mì sợi thì cơ thể cũng ấm áp hơn rồi, Vân Kiến nói: "Em nhìn thấy bên suối có không ít cá, chị, tụi em đi câu cá đây."
Mat Mạt nói: "Được."
Tùng Nhân xách thùng nước, vội vàng đi theo, mấy đứa trẻ đi câu cá rồi.
Chỗ Trang Triều Dương than đã được nhóm xong, Trang Triều Dương đặt lên ghế, nhận lấy xiên thịt trong tay vợ,"Anh cũng thử nướng thịt xiên."
Mat Mat cười,"Để em làm cùng anh, hai người cùng làm nhanh hơn một chút, bụng cả nhà ai cũng đói rồi!"
Trang Triều Dương nói: "Được."
Mạt Mạt ngồi bên cạnh, Trang Triều Dương nhìn tụi trẻ con đang chơi đùa phía không xa, ngắm bầu trời cao xanh thăm thẳm, tâm tình trong lòng thư thái,"Sau này thường xuyên tiến hành cho cả nhà đi chơi đi!” Trong long Trang Trieu Duong tran ngap hanh phúc Mạt Mat nắm lấy tay Trang Triều Dương, "Được."
Mạt Mạt nhìn ngón tay trống không của Trang Triều Dương, rồi lại nhìn ngón tay của mình, lúc bọn họ kết hôn, chưa có chuyện trao đổi nhẫn cưới.
Xiên thịt chỗ Mạt Mạt phát ra những tiếng xèo xèo, vội vàng lật thịt,"Em nghe anh họ nói, ở nước ngoài kết hôn, hai vợ chồng phải trao đổi nhẫn cưới, nghe nói nhẫn cưới có nguồn gốc ở Ai Cập, kết hôn chồng tặng nhẫn cho vợ, người vợ nhận lấy thì đại diện cho sự trung thành, sau này phát triển thành trao đổi nhẫn cưới, đeo lên ngón vô danh trên bàn tay trái của cả hai người, tay trái gần tim nhất, ngụ ý hai trái tim tương liên, Triêu Dương, em tặng anh một cái nhẫn nhé?"
Trang Triều Dương nắm tay vợ,"Phải để anh tặng nhẫn kết hôn cho vợ chứ."
Mat Mạt cong khóe mắt,"Trong tay em có không ít nhẫn đó! Anh xác định vẫn muốn mua nữa?"
Trang Triều Dương nói: "Nhất định phải mua."
Mat Mạt,"Đồng chí Triều Dương, em không nhẫn tâm đả kích anh, tiền lương của anh mua nhẫn vàng là được, đừng mua những cái khác."
Trang Triều Dương,'... Anh có cách, anh không tiêu tiền."
Mat Mạt nhướn mày,"Thế thì em đợi anh đó."
Bên Mạt Mạt thịt đã chín rồi, cô nói lớn,"Thịt xiên đã chín rôi, nhanh tới ăn đi!"
Tùng Nhân xách thùng nước,"Mẹ ơi, bọn con câu được cá rồi, mẹ ơi nhìn này."
Trang Triều Dương hỏi: "Đưa cho cha xem xem."
Mạt Mạt nhìn thấy trông xô có hai con cá diếc, cá diếc to cỡ bàn tay, Mạt Mạt đưa thịt xiên cho Tùng Nhân, nói với Trang Triều Dương,"Ở đây có dao, anh làm cá đi, lát nữa cũng nướng ăn luôn!"
Trang Triều Dương xách xô cá,"Được."
Mạt Mạt tiếp tục nướng thịt xiên, Tùng Nhân đem ra đưa cho Vân Kiến và Vân Bình, rất nhanh đã trở lại rồi, Mạt Mạt cũng nướng xong đùi gà.
Mat Mạt nướng thịt rất nhanh đã lành nghề, xiên thịt cũng trở nên nhiều hơn, Mạt Mạt cũng thích ăn thịt xiên, ướp cả một đêm nên ăn cực kì ngon.
Trang Triều Dương cầm kèn ac-mo-ni-ca lên thôi, Mạt Mạt ngồi trên ghế lắng nghe, rất lâu rồi cô không được nghe Trang Triều Dương thổi kèn, vẫn là giai điệu đó, thực sự khiến người ta hoài niệm.
Những bài hát mà Mạt Mạt biết không nhiều, trong đầu hiện tại chỉ có thể nhớ ra những bài hát liên quan đến quân đội, bởi vì sống trong đại viện ngày nào cũng nghe, Mạt Mạt hát theo giai điệu.
Tùng Nhân và An An ăn ngon lành vui vẻ, hai đứa nhóc còn nhảy nhót nữa, hôm nay chơi cực kì cực kì vui.
Mạt Mạt lấy máy ảnh ra, chụp ảnh cho mọi người, mãi cho đến khi mặt trời lặn về phía tay thì cả nhà mới ve nhà.
Lúc đi thì xe đầy ắp, lúc về cũng có thu hoạch, tầm hai giờ là không nướng thịt xiên nữa, Trang Triều Dương đưa đám trẻ con đi câu cá.
Xô đem đi đều là cá, đại đa số là cá nhỏ, về nhà đem rán lên ăn, vô cùng thơm ngon.
Về đến nhà, trong nhà có thư tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận