Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 208. Anh cả mặt thối! 2

Chương 208. Anh cả mặt thối! 2Chương 208. Anh cả mặt thối! 2
Thanh Nghĩa cười xấu xa: "Anh, anh để ý như vậy, liệu có phải là đang thích một cô bé này đấy chứ?"
Thanh Nhân nguy hiểm híp mắt: "Anh không giống ai đó mà ở trong mơ gọi tên một cô gái đâu."
Thanh Nghĩa nhảy dựng lên, che miệng Thanh Nhân lại, nhưng đã muộn rồi. Ánh mắt Mạt Mạt nhìn đi nhìn lại cặp song sinh, Thanh Nghĩa ôm Thanh Nhân: "Chị, bọn em đi ra ngoài đợi chị nhé."
Mạt Mạt bĩu môi, không cần đoán cô cũng biết thằng nhóc này gọi tên ai rồi, thật không ngờ Thanh Nghĩa lại quan tâm đến Tiền Y Y như vậy, từ số trứng gà trong nhà cứ cách ba ngày năm ngày biến mất là biết. Người ta đều nói con gái lớn trong nhà không giữ được, nhưng mà trong nhà cô lại có một con trai lớn lại thành kẻ trộm đây.
Lúc chị em Mạt Mạt đến cửa hàng bách hóa, những người vây xem điểm đều đã tản đi. Cặp song sinh vui mừng nhảy cẵng lên: "Chị, chị thật sự đứng thứ nhất này, là thứ nhất đấy."
Công việc mà Mạt Mạt được sắp xếp sau khi có điểm là làm kế toán. Mạt Mạt muốn đi làm thủ tục để nhận việc: "Ba đứa em đứng ở bên ngoài chờ chị, chị đi tìm chủ nhiệm Vương."
"Bọn em biết rồi."
Chủ nhiệm Vương vẫn chờ Mạt Mạt, thấy Mạt Mạt tới tìm mình, ông ấy đưa sổ mô tả công việc cho Mat Mạt: "Cháu đi theo chú, chú dân cháu đến phòng kế toán."
Mạt Mạt đi theo phía sau, phòng kế toán cách phòng của chủ nhiệm Vương không xa: "Chủ nhiệm Triệu, tôi dẫn người mới đến cho anh này, bây giờ liền giao người cho anh."
Chủ nhiệm Triệu đại khái hơn năm mươi tuổi, người hơi mập, cười rộ lên giống như Phật Di Lặc, cười tum tim nói: "Đây là người đứng đầu đây phải không, cô bé lợi hại đấy!"
Mạt Mạt cảm giác được thiện ý của chủ nhiệm Triệu, khiêm tốn nói: "Là cháu gặp may ạ."
"Được rồi, chủ nhiệm Vương, cô bé này cứ giao cho tôi là được rồi."
"Vậy được, tôi trở về làm việc tiếp đây."
Chủ nhiệm Vương đi rồi, chủ nhiệm Triệu vui tươi hớn hở: "Chú với ông Lý là bạn bè, lúc nào không có người thì cứ gọi chú là chú Triệu là được rồi."
Chủ nhiệm Triệu đã làm rõ như vậy, Mạt Mạt liền hiểu. Khó trách cô lại trở thành nhân viên kế toán, nhất định là chú Lý đã đánh tiếng trước rồi: "Dạ chào chú Triệu."
Chủ nhiệm Triệu cười ha hả: "Phòng kế toán vốn có ba người, bây giờ có thêm cháu nữa là bốn người. Hai người kia đang ở trên lầu ba tính toán sổ sách của tháng trước, lát nữa sẽ xuống đây."
Mạt Mạt nhớ rõ cửa hàng bách hóa chỉ tuyển tổng cộng ba vị trí: "Chú Triệu, ở chỗ này chỉ có cháu là người mới thôi ạ?"
"Cô bé à, nơi này không phải ai cũng có thể vào làm được đâu."
Mạt Mạt thật đúng là không biết: "Vì sao ạ?"
"Vì tiền lương đấy. Tiền lương ở vị trí này so với mấy vị trí khác nhiều hơn hai đồng, là ba bảy đồng năm hào, gần bằng với tiền lương của công nhân cấp ba. Hơn nữa công việc cũng không nhiều lắm, cuối tháng chỉ cần tính sổ sách, ghi chép tiền lương, thời gian còn lại cũng khá rảnh rỗi."
Mạt Mạt hiểu rồi, đây quả thật là nơi tốt, chủ nhiệm Triệu có thể nói rõ như vậy, nhất định là do chú Lý đã đánh tiếng trước cho cô.
Hai nhân viên kế toán khác đã trở về, tuổi đều khoảng ba mươi tuổi, một nam một nữ. Thấy phòng bọn họ có thêm một cô bé, hai người đều rất kinh ngạc. Chủ nhiệm Triệu giới thiệu: "Cô bé này là người đứng đầu trong đợt thi tuyển lần này, căn cứ theo thành tích được phân đến phòng chúng ta. Cô bé tuổi còn nhỏ, hai người là người đi trước phải chăm sóc cô ấy nhiều hơn nhé."
Hai người có thể tiến vào đây cũng là bởi vì có chút quan hệ, liếc nhìn nhau, nam nhân viên nhiệt tình tiến lên: "Anh tên là Lý Cường, nếu em có cái gì không hiểu thì lúc nào cũng có thể đến hỏi anh."
Nữ nhân viên theo sát phía sau: "Chị tên là Vương Lâm, em cứ gọi chị Vương là được rồi, sau này chị sẽ bảo bọc cho em." Mat Mat khiêm tốn nói: "Em là người mới, nếu có øì không hiểu thì làm phiền anh Lý và chị Vương chỉ bảo cho em nhiều hơn ạ."
Hai người: "Nhất định rồi."
Chủ nhiệm Triệu nhìn thời gian: "Mạt Mạt, cháu cầm giấy chứng nhận công tác đi, chú dẫn cháu đi làm thủ tục nhận việc, ngày mai cháu bắt đầu tới làm.”
"Dạ, chủ nhiệm."
Đến lúc Mạt Mạt đi ra đã là hơn một tiếng sau, Mạt Mạt giơ giấy chứng nhận công tác ra: "Về nhà thôi."
Cặp song sinh nhảy lên: "Chị, cho bọn em xem với."
Mạt Mạt đưa cho cặp song sinh, cặp song sinh cẩn thận từng ly từng tí nhận lấy rồi nhanh chóng trả lại cho Mạt Mạt, Thanh Nghĩa xoa xoa tay: "Chị, chị có việc làm rồi, vậy thì mua quà cho bọn em đi!"
Có việc làm nên Mạt Mạt cũng rất vui vẻ: "Được, cho hai đứa tùy ý chọn quà."
Cặp song sinh và em trai út reo hò, lúc sắp về đến nhà, em trai út chỉ vào cửa nhà: "Anh cả, anh cả về rồi."
Mạt Mạt vừa nhìn thật đúng là anh cả, nhưng mà tại sao mặt anh cả lại thối thế kia?
Bạn cần đăng nhập để bình luận