Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 154. Một ngày nghỉ thật sự không lãng phí! 2

Chương 154. Một ngày nghỉ thật sự không lãng phí! 2Chương 154. Một ngày nghỉ thật sự không lãng phí! 2
Một ngày nghỉ thật sự không lãng phí! 2
Hướng Triều Dương nhìn Mạt Mạt: "Ừm, anh vẫn phải ở bên chỗ bộ đội, cũng không thể luôn để mắt đến chị ấy được. Nếu em có thời gian rảnh thì giúp anh đến chăm sóc chị ấy nhé."
Mạt Mạt xếp chén lên kệ: "Đồng chí Hướng à, có phải anh đề cao em quá không, em vẫn chỉ là học sinh cấp ba thôi mà."
Hướng Triều Dương nhếch môi: "Đồng chí Liên, anh có cảm giác em không hề giống học sinh cấp ba một chút nào. Anh tin tưởng vào phán đoán của mình, nhất định em có năng lực chăm sóc bọn họ."
Trong lòng Mat Mat khe giật mình, tính toán kỹ thì số tuổi tỉnh thần của cô là hai mươi ba tuổi. Cho dù cô có ngụy trang thế nào thì thói quen và ánh mắt của cô cũng không thể lừa được người khác, chỉ là người ta không biết kỳ ngộ của cô nên tự động nghĩ rằng cô thông minh, trưởng thành sớm mà thôi.
Ở nhà Hướng Hoa, lúc cả nhà Liên Ái Quốc đến đó thì cũng vừa mới ăn cơm xong. Chủ nhiệm Hướng chướng mắt cả nhà Liên Ái Quốc, nhưng con trai mình đã gây ra chuyện như vậy, cho dù không thích thì cũng phải nhận, không mặn không nhạt nói: "Mọi người mới đến à, mời ngồi."
Vợ chồng Liên Ái Quốc đặt mông ngồi trên ghế sô pha, Liên Ai Quốc chỉ vào Ngô Mẫn: “Ông thông gia à, hôm nay bà thông gia hại tôi thảm quá. Ông nhìn mặt con gái tôi này, đã sưng phù lên hết rồi."
Chủ nhiệm Hướng cau mày: "Có chuyện gì xảy ra vậy?"
Ngô Mẫn thầm mắng, đúng là đồ phế vật, ngay cả một con bé thôi mà cũng không giải quyết được: "Anh Hướng à, anh nghe em nói đã."
Mẫn Hoa xen vào: "Nghe bà nói cái gì chứ? Ông thông gia nghe tôi nói, chuyện là như thế này..."
Mãn Hoa kể lại chuyện nhà bọn họ từ sáng sớm đã đến nhà Mạt Mạt nói chuyện về nhà tân hôn, giấu nhẹm mấy lời mà Liên Thu Hoa đã nói, chỉ nói là Mạt Mạt đánh, cuối cùng lại vỗ ngực: "Chủ nhiệm Hướng, con trai cả của ông giống như là Diêm Vương sống vậy, ánh mắt kia quả thật quá đáng sợ."
Mấy lời kia chủ nhiệm Hướng hoàn toàn không nghe thấy gì, chỉ nhớ rõ lời nói của Hướng Triều Dương là ông ta có còn muốn giữ lại cái mặt già nữa hay không. Hướng Triều Dương hoàn toàn không để ông ta vào mắt, tức giận đến mức gân xanh trên trán cũng phồng lên.
Liên Ái Quốc nổi giận đùng đùng: "Bà thông gia cũng thật là, bây giờ không có nhà ở sau kết hôn thì hai người định thế nào đây?"
Mẫn Hoa phụ họa: "Còn có thể thế nào nữa, thêm lễ vật thôi."
Ngô Mẫn hận đến nghiến răng nghiến lợi, vốn định lợi dụng đôi vợ chồng này để chiếm nhà trước, không ngờ lại vô dụng như vậy. Bây giờ lại còn liên quan đến tiền bạc nữa. Tiền thì bà ta sẽ không xuất ra thêm, xem ra chuyện nhà cửa kia bà ta phải tự mình ra tay rồi.
"Anh Hướng, chuyện này là lỗi của em. Em nghĩ Hướng Triều Dương ở trong bộ đội sẽ không trở về, nhà cửa để đó cũng không ai ở. Hướng Hoa là em trai của cậu ấy, sau khi kết hôn ở đó cũng không sao cả. Không ngờ Hướng Triều Dương lại không màng đến tình cảm như vậy, còn oán hận cả anh nữa. Deu là do em hết, là lỗi của em nên bây giờ mới làm anh mất mặt như vậy."
Ngô Mẫn nói xong giọng nói liền trở nên nghẹn ngào, Liên Thu Hoa ngẩng đầu, mẹ chồng cô ta mới thực sự là cao thủ.
Chủ nhiệm Hướng càng nghe càng tức giận, đột ngột đứng lên: "Để tôi đi tìm nó, cái nhà kia phải dùng làm nhà tân hôn.”
Chủ nhiệm Hướng đi rồi, Ngô Mẫn vội vàng đuổi theo, Liên Thu Hoa suy nghĩ một chút, cũng kéo Hướng Hoa đứng lên. Vợ chồng Liên Ái Quốc vẫn còn sợ Hướng Triều Dương nên ngồi yên không nhúc nhích, huống chi bọn họ vẫn còn đói bụng, tranh thủ lúc này làm chút đồ ăn ngon, cải thiện một chút.
Mạt Mạt khóa cửa lại, bộ dáng không tình nguyện đi theo Hướng Triều Dương. Thằng cha này lấy cớ là giới thiệu bạn mới, kéo cả cặp song sinh đi không nói, còn kéo thêm cả em trai út đi nữa. Cuối cùng cô không còn cách nào, đành phải đi theo. Hướng Trieu Dương đây là ý không ở trong lời nói, đang tìm cách để kéo cô đi thôi. Cái gì mà giới thiệu bạn mới chứ, lừa quỷ à, Hướng Triều Dương sẽ không quan tâm đến mấy cái chuyện như thế này đâu! Anh chỉ muốn đi đến đâu cũng dẫn cô đi theo, một ngày nghỉ này thật sự không hề lãng phí, từ buổi sáng khi Hướng Triều Dương bắt đầu nhìn thấy cô, ánh mắt anh chưa từng rời khỏi người cô một giây phút nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận