Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1657. -

Chương 1657. -Chương 1657. -
Mấy năm nay các loại đồ trang sức tràn ngập thị trường, giá cả đồ trang sức tăng lên không ít, đặc biệt là đồ cổ lại là đồ quý giá, đương nhiên càng đáng tiền, tất cả mọi người đều không ngốc, qua mười mấy năm nữa nhất định còn tăng giá nữa, những thứ này đều là tài sản.
Nhà họ Khâu cũng coi như là nhà tốt, tuy rằng có người có tâm tư mưu tính nhưng cũng không để lộ ra ngoài, mấy người cũng có thành tựu của riêng mình, bọn họ sẽ không thực sự vì tiền mà lật mặt với nhau, một gia tộc muốn hưng thịnh thì chỉ có thể hỗ trợ lẫn nhau, chứ không phải tính kế lẫn nhau.
Mạt Mạt quan sát, vào lúc này cô ở lại thì không hay, nên lẳng lặng lùi lại mấy bước, định ra ngoài một lát.
Ông cụ Khâu nhìn thấy vay"Mat Mat đừng đi, tình cảm những năm qua chúng ta từ lâu đã không coi cháu là cháu nuôi rồi, coi như cháu ruột, ở lại đi."
Ông cụ lên tiếng thì ý nghĩa hoàn toàn khác biệt, cho thấy những tài sản này cũng sẽ có của cô, Mạt Mạt ngây ra, cô thực sự chưa từng nghĩ tới đòi hỏi tài sản.
Mạt Mạt vội vàng khoát tay,"Ông ơi, những năm qua ông đã dạy bảo cháu rất nhiều, lại bảo vệ cháu, cháu vẫn nên ra ngoài thôi ạt"
Ông cụ ho khù khụ, khoát tay, Mạt Mạt lúc này muốn lên tiếng cũng không được nữa. Khâu Văn Trạch và ông Khau cũng lên tiếng, nói Mạt Mạt ở lại, Mạt Mạt chỉ đành ở lại.
Ông cụ Khâu hài lòng, cũng không ho nữa, vẻ mặt của Mạt Mạt trở nên cứng đờ, ông cụ Khâu có ý tốt, cha nuôi và bác cả cũng không để bụng, nhưng mấy người trẻ tuổi lại không nghĩ như vậy, Mạt Mạt không cho rằng mình là vàng ròng, ai ai cũng thích.
Mạt Mạt cố gắng hết sức giảm bớt sự tồn tại của bản thân, ông cụ Khâu quan sát toàn bộ vẻ mặt của mọi người trong phòng, có vui mừng cũng có thất vọng, tuy nhiên cũng may là vui mừng nhiều hơn thất vọng.
Ông cụ Khâu định chia cho Mạt Mạt một ít, ông ấy đã suy nghĩ kĩ càng, hai vợ chồng ông ấy coi Mạt Mạt như cháu ruột, nhưng cho dù là cháu gái ruột cũng phải đi lấy chồng rồi, theo lý mà nói thì không nên được chia, nhưng Mạt Mạt không phải là cháu ruột mà chỉ là cháu nuôi, còn là một người từ chẳng có gia thế bối cảnh dần dần trở thành một người muốn gia thế có gia thế, muốn bối cảnh có bối cảnh.
Sự thay đổi này quá lớn, trước ông cụ Khâu chỉ đơn thuần là thích Mạt Mạt, bởi vì Mạt Mạt có thứ đáng để ông cụ Khâu tính toán.
Nhưng sau đó thì lại khác, ông cụ Khâu biết, con cái nhà họ Liên không tồi, sau này nhất định sẽ có thành tựu, nhưng ông ấy chưa từng nghĩ tới sẽ trở nên lớn như vậy.
Mỗi đứa con đều có thành tựu, đều có sức mạnh và những mối quan hệ của riêng mình, những mối quan hệ này ông cụ rất coi trọng, ông cụ Khâu không thể bảo đảm sau khi ông ấy mất đi nhà họ Khâu có thể truyền lại được bao lâu, nhưng trước lúc lâm chung, cũng phải suy nghĩ cho nhà họ Khâu, lúc này đây ông ấy cho Mạt Mạt một chút tưởng niệm, sau này Mạt Mạt cũng có thể nể tình tình cảm bao nhiêu năm qua, nếu thực sự có chuyện gì thì cũng sẽ giúp một tay không phải sao.
Ông cụ Khâu vì có một chút tính toán với Mạt Mạt, vì thế trong lòng càng thêm hổ thẹn, sự hổ thẹn này khiến Mạt Mạt được chia gia sản nhiều như những đứa cháu khác.
Hôm nay Mạt Mạt coi như được thấy ông cụ Khâu có bao nhiêu bảo bối, Mạt Mạt được chia hai món đồ cổ quý giá, hai bộ trang sức lớn nhất, tuy rằng Mạt Mạt chỉ nghe thấy tên, nhưng từ lai lịch của món trang sức, Mạt Mạt cũng biết được sự quý giá của hai bộ trang sức này.
Mạt Mạt ban đầu không nghĩ nhiều, nhưng cho cô nhiều thì cô cũng nghĩ nhiều, nghĩ nhiều rồi thì cũng hiểu được ý của ông cụ, Mạt Mạt tuy rằng bị tính kế, nhưng cũng không đau lòng gì nhiều, những năm qua nhà họ Khâu đối xử thật lòng với cô, Mạt Mạt vẫn luôn ghi nhớ cái tình này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận