Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chuong 378.Tu vi2

Chuong 378.Tu vi2Chuong 378.Tu vi2
Chuyện Cảnh Lượng đến đây cũng không gây ra sóng gió gì cho nhà Mạt Mạt, người một nhà ăn cơm rất vui vẻ.
Miêu Chí định ngày mai về Dương Thành, Điền Tình và Liên Quốc Trung cũng cùng trở vê. Mạt Mạt và Trang Triều Dương không đi, Triệu Tuệ cũng muốn dẫn con về nhà.
Miêu Chí định đi sớm, Điền Tình và Liên Quốc Trung ở lại nhà của Miêu Chí. Mạt Mạt và Trang Triêu Dương đưa Triệu Tuệ về trước rồi hai người bọn họ mới về nhà.
Mạt Mạt vào nhà trực tiếp nằm ở trên giường, cho đến khi Trang Triều Dương rửa mặt xong, cô đã ngủ từ đời nào.
Trang Triều Dương thận trọng cởi quần áo của Mạt Mạt, vừa nằm lên giường, Mạt Mạt xoay người ôm Trang Triều Dương, đầu cọ vào ngực Trang Triều Dương, khóe miệng hơi nhếch lên.
Trang Triêu Dương ngập tràn dịu dàng trong lòng, hôn nhẹ lên gương mặt Mạt Mạt, ôm cô tiến vào mộng đẹp.
Đêm nay Mạt Mạt ngủ vô cùng yên ổn, lúc tỉnh lại còn đang ở trong ngực Trang Triều Dương, loại cảm giác này cực kì hạnh phúc,"Chào buổi sáng, đồng chí Trang Triều Dương."
"Chào buổi sáng, đồng chí Liên Mạt Mạt." Khóe miệng Mat Mat mỉm cười, năm tay Trang Triêu Dương,'Mấy giờ rồi?"
Trang Triêu Dương nhìn đồng hồ,"Năm giờ."
"A, sao em dậy sớm vậy?”
Trang Triều Dương cười,'Hôm qua hơn tám giờ đã đi ngủ, ngủ gần chín tiếng, tất nhiên sẽ dậy sớm."
Mạt Mạt vặn eo bẻ cổ,"Ngủ no luôn rồi."
Trang Triều Dương vén chăn xuống giường,"Dậy rửa mặt rồi ăn sáng nào."
Mạt Mạt vừa mặc áo khoác vừa hỏi: "Làm xong bữa sáng rồi sao?"
Trang Triều Dương mang dép cho Mat Mạt "Làm xong rồi, chỉ chờ em tỉnh dậy thôi, mau tới ăn sáng."
Mạt Mạt hít hà,"Cháo thịt khô hả?"
Trang Triều Dương cưng chiêu vuốt mũi Mạt Mạt,"Mũi nhạy thật đấy."
Mạt Mạt càng ngửi bụng càng đói, nhanh chóng rửa mặt, ngồi trước bàn ăn húp cháo, nóng đến mức lè lưỡi.
"Chậm thôi, coi chừng phỏng."
Mạt Mạt đồng ý ngoài miệng, nhưng tốc độ ăn cháo không hề giảm chút nào, Trang Triều Dương không có cách nào, chỉ có thể dùng thìa khuấy cháo trong nồi, để cháo mau nguội.
Mạt Mạt ăn xong bữa sáng thì đã sáu giờ rồi,'Lúc này, ông ngoại và cha mẹ đều đi rồi!"
Trang Triều Dương gật đầu,Ừ, nói không chừng hiện tại đã tới Dương Thành."
Mạt Mạt ghé vào mặt bàn nhìn Trang Triều Dương rửa chén, thở dài nói: "Cha mẹ thật vất vả mới đến đây được một chuyến, cứ đi như thế."
Trang Triều Dương cười,'Đợi diễn tập kết thúc, anh được nghỉ ba ngày, anh về với em."
Mạt Mạt vui mừng chống bàn,"Thật sao?"
Trang Triều Dương gật đầu,"Thật."
Mạt Mạt chạy đến bên cạnh Trang Triều Dương, hôn anh một cái,"Tốt quá rồi, đúng rồi, thư báo cáo mà Tôn Hoa viết có phải là về vu cáo hãm hại quân nhân đúng không!"
Trang Triều Dương xoa đầu vợ mình,'Ừ."
"Mặc dù anh là doanh trưởng, nhưng cũng coi như là cán bộ, vu hãm anh, có phải ông ta nên chịu trách nhiệm không?"
Trang Triều Dương đã hiểu ý của vợ mình, bật cười,"Đúng là nên chịu trách nhiệm."
Mạt Mạt,"Vốn dĩ em nghĩ ông ta có thể viết thư báo cáo, vậy em cũng có thể, nhưng sau này ngẫm lại thì ông ta sẽ có hời, đồng chí Trang Triều Dương, anh thấy như này được không, ông ta cần phải gánh chịu trách nhiệm, vậy để ông ta ở thôn Tiểu Câu chịu cải tạo được không?"
Trang Triều Dương nói tiếp,"Giống điều người đi đúng không?”
Mat Mat gật đầu,'Đúng vậy, ông ta cũng đã mấy lần hãm hại khiến người khác bị điều đi, để ông ta ở lại thôn Tiểu Câu cho ông ta nếm thử tư vị này."
Trang Triều Dương vui vẻ,"Hơn nữa trong lòng mấy người được điều xuống thôn Tiểu Câu đều hận Tôn Hoa, không chỉ cô lập Tôn Hoa, mà còn sẽ trả thù ông ta."
Mat Mat cười,"Đúng vậy, khiến ông ta cũng nếm thử tư vị này, còn nữa không phải ông ta ghen ghét sao? Để ông ta ghen tị nhìn thấy cuộc sống của chúng ta càng ngày càng tốt."
Trang Triều Dương,"Vợ anh thông minh quá."
Mạt Mạt đắc ý hừ một tiếng, nhìn thoáng qua Trang Triều Dương,"Vậy, Hướng Húc Đông thì sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận