Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 435. Lệnh điều động 1

Chương 435. Lệnh điều động 1Chương 435. Lệnh điều động 1
Nụ cười của Tôn Tiểu Mi chân thành không ít: "Cảm ơn!"
Mạt Mạt vô cùng không thích ứng được với Tôn Tiểu Mi của hiện tại, cô cố nén những nghi hoặc trong lòng, chờ đợi Tôn Tiểu Mi mở miệng.
Nước trong chén của Tôn Tiểu Mi thấy đáy rồi, cô ta mới mở miệng: "Không sao nữa rồi, ngồi ở chỗ này của cô một lúc, tâm trạng tôi đã tốt hơn nhiều rồi, cô làm việc đi, tôi đi trước."
Mạt Mạt tiễn Tôn Tiểu Mi ra ngoài, thở dài, mặc dù Tôn Tiểu Mi thay đổi nhiều, nhưng cô ta vẫn cao ngạo, cô ta không cho phép vết sẹo của mình phơi bày ra trước mặt người ngoài.
Thật ra không cần Tôn Tiểu Mi nói, Mạt Mạt đã có thể đoán được, hai người đều cao ngạo, muốn đi tiếp, nhất định phải có một phía thoả hiệp, rất hiển nhiên, người thoả hiệp là Tôn Tiểu Mi, nhưng cái giá phải trả là đứa nhỏ không được ra đời.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Mạt Mạt kể cho Trang Triều Dương, anh nói: "Hồi trước hai người bọn họ cãi nhau đến nỗi phải ly hôn, đều viết đơn rồi, sau này cha mẹ hai nhà nói vào mới rút đơn lại."
"Bọn họ ở ngay lầu dưới, sao em lại không hề có một chút tin tức nào?”
"Tôn Tiểu Mi không muốn sống ở đại viện, ở mấy ngày lại về Dương Thành, vẫn luôn ở đó, làm sao mà em biết được?"
"Thảo nào em cũng chưa từng thấy cô ta, em nhìn tình hình của Tôn Tiểu Mi, cô ta và Hứa Thành đang giày vò nhau."
Trang Triều Dương nói: "Mặc kệ bọn họ, em nên ngủ rồi."
"Ngủ ngon."
Sáng hôm sau, Mạt Mạt đến nhà Tề Hồng, xuống lầu đụng phải Tôn Tiểu Mi, Tôn Tiểu Mi cười chào hỏi: "Ra ngoài à?"
Mạt Mạt gật đầu: "Đúng vậy, cô cũng đi ra ngoài à?”
"Ừm, tôi muốn đến thị trấn mua một chút thực phẩm phụ."
Mạt Mạt nói: "Vậy cô mau đi đi, lát nữa xe chạy rồi."
"Được, cảm ơn."
Tôn Tiểu Mi bước xuống dưới trước Mạt Mạt một bước, Mạt Mạt vừa tới dưới lầu: "Triệu Đại Mỹ, thật sự là cô à?"
Triệu Đại Mỹ cảm ơn chiến sĩ dẫn đường, đi xung quanh Mạt Mạt một vòng: "Mạt Mạt, cô càng ngày càng đẹp."
Mạt Mạt cười: "Cô mới đẹp ấy."
Triệu Đại Mỹ bế đứa nhỏ: "Đại Hải, mau chào dì đi"
Thằng nhóc con kết hợp được những ưu điểm của Triệu Đại Mỹ và Vương Thiết Trụ, rất đáng yêu, cũng không sợ người lạ, ngọng nghịu gọi: "Con chào dì!"
Mạt Mạt yêu thích bế lấy: "Đại Hải thật ngoan."
Đại Hải ôm cổ Mạt Mạt: "Mẹ, di thơm quá."
Triệu Đại Mỹ muốn đón lại thằng bé: "Để tôi bế cho, cô còn đang mang thai nữa."
Mạt Mạt không cho: "Tôi có thể bế, chúng ta lên lầu đi!"
"Cô thật sự không sao chứ?"
"Không sao đâu."
Triệu Đại Mỹ dặn dò con trai: "Ngoan nghe chưa, không được lấy chân đạp lung tung, đá đì là mẹ đánh con đấy."
Đại Hải ngoan ngoãn: "Con biết rồi."
Mạt Mạt mở cửa, Triệu Đại Mỹ nhìn một vòng: "Nhà lầu cũng tốt, thật sạch sẽ."
"Đừng đứng ở cửa nữa, mau vào đi."
Triệu Đại Mỹ đặt túi xuống, mở ra nói: "Thiết Trụ nói cô không ngửi được mùi cá tanh, lần này đến tôi mang cho cô ít tôm và rong biển."
Mạt Mạt thả Đại Hải xuống: "Sao cô lại mang đồ cho tôi nữa, ngại quá rồi."
"Có gì đâu mà ngại, chúng ta là bạn bè mà, tôi tới thăm cô đương nhiên mang cho cô chút đặc sản rồi." Mat Mạt nhận lẫy: "Được, vậy tôi không khách khí nữa."
"Vậy mới phải chứ!"
Mạt Mạt cầm cái túi xuống nhà bếp, bưng một cái bát lớn ra, lấy đồ hộp ở trong tủ mà Tề Hồng cho, mở ra đổ vào trong bát, lấy cái thìa nhỏ, đưa cho Đại Hải: "Quả đào đóng hộp, nó có thể ăn chứ?"
Triệu Đại Mỹ đẩy cái muỗng ra: "Giữ lại mà ăn, nó là một đứa bé, ăn gì chứ.”
Mạt Mạt liếc Triệu Đại Mỹ một cái: "Cô ấy à, vẫn cứ khách khí với tôi, tôi còn không khách khí với cô, cô cũng ăn đi."
Triệu Đại Mỹ ngồi xuống: "Được, được, hai mẹ con tôi đều ăn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận