Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1442. Tìm me 2

Chương 1442. Tìm me 2Chương 1442. Tìm me 2
Thẩm Triết: "Buồn cười như vậy?"
Mạt Mạt vội vàng xua tay: "Không, chỉ là cảm thấy không phù hợp với hình tượng của anh."
Lúc này Thẩm Triết mới buông tha Mạt Mạt, cô vội vàng rút lui, cô còn phải đi xử lý thủ tục nữa!
Thủ tục xử lý của Mạt Mạt rất phiền phức, bởi vì thân phận của Mạt Mạt, cô là vợ của sĩ quan cao cấp, cô đi ra nước ngoài một chuyến, phải xin tư liệu, phải xác minh bối cảnh gia đình, thật sự rất rườm rà.
Mạt Mạt thực tình không biết sẽ phiền phức như vậy, cô còn tưởng rằng chỉ có người như Vân Kiến xuất ngoại mới phiền phức chứ, thì ra cô cũng thế.
Mạt Mạt nghĩ đến lúc đi học, còn phải phụ trách kiện cáo ở nước ngoài, lúc ấy thật sự ngây thơ, cái gì cũng không biết, may mà về sau xuất hiện biến cố, Mạt Mạt chỉ cần phụ trách trong nước.
Thủ tục xử lý của Mạt Mạt mất bốn ngày, bốn ngày cô cũng không nhàn rỗi, làm xong tương ớt, đồ ăn cũng đã chuẩn bị xong, còn mua không ít các loại đồ gia vị trong nước.
Mạt Mạt còn nhân lúc có thời gian, nấu gia vị ăn lẩu, không sai, chính là gia vị ăn lẩu.
Mạt Mạt chưa từng làm thuê ở tiệm lẩu, nhưng đã nếm được những vị ngon trên lưỡi, nguyên liệu chủ yếu vẫn có ấn tượng, những thứ khác thì tuỳ theo mỗi người, dù sao tiệm lẩu mỗi nhà đều có hương vị của chính mình.
Mạt Mạt thử nấu, lần đầu tiên rất thất bại, chỉ có vị cay, không còn gì cả.
Thử mấy lần, mới làm ra được một hương vị coi như tạm được, mặc dù không so được với vị lẩu Tứ Xuyên mà cô đã từng ăn, nhưng ở trong gia đình ăn thì cũng đã hài lòng rồi.
Mạt Mạt làm xong, cố ý mời chị Vương đến ăn, chị Vương cảm thấy cũng tạm được, bọn nhỏ lại cảm thấy không tệ, vị cay, mấy đứa bé đều thích.
Lòng ham học của Mạt Mạt nổi lên, mang cho Trang Triều Dương một phần, Trang Triều Dương còn gọi điện thoại tới, bảo làm nhiều hơn mấy phần.
Mạt Mạt có ý làm nhiều, đáng tiếc không có lọ đồ hộp để đựng, chai lọ trong nhà Mạt Mạt đều dùng rồi.
Cuối cùng Mạt Mạt chỉ có thể mua mấy bình đồ hộp về, đồ hộp cho bọn nhỏ ăn, cái bình thì rửa để dùng.
Vé của Mạt Mạt là vé tàu thuỷ chủ nhật, Mạt Mạt không mua vé máy bay, cô cầm theo nhiều đồ, máy bay không mang được, chỉ có thể đi tàu thuỷ.
Ở niên đại này vé tàu thuỷ cũng đắt, nhất là xuất ngoại.
Trong nhà Mạt Mạt cũng không thiếu tiền, vì để không phải chịu khổ, nên đã mua khoang thuyền khách quý, đây là Thẩm Triết lấy được, Mạt Mạt không mua được, nhiêu nhất cũng chỉ mua được khoang hạng nhất.
Chỗ tốt của khoang khách quý là có không gian và nhà vệ sinh riêng, Mạt Mạt dẫn theo đứa nhỏ ở phù hợp, chỉ là giá tiền có chút đắt, hơn ba ngàn, vừa đi vừa về cũng là 6 ngàn, đây là lần Mat Mạt xa xi nhất sau khi sống lại.
Tàu thuỷ chưa chạy, Mạt Mạt còn có thể nhìn thấy cảng khẩu đứng đấy Trang Triều Dương đang đứng ở cảng khẩu, chỉ là quá xa, không trao đổi được ánh mắt gì cả.
Mạt Mạt nghĩ đến lúc Trang Triều Dương tiễn cô, dáng vẻ không nỡ, trên mặt đỏ ửng, Trang Triều Dương khờ khạo lại, thật sự có thể làm sạch mạch máu của cô.
Lực chú ý của Mễ Mễ đều ở căn phòng, tò mò về căn phòng to này, cô bé lần đầu tiên được đi tàu thuỷ nên rất kích động.
Tàu thuỷ khởi động, Mạt Mạt còn muốn tìm được Trang Triều Dương đã rất khó, rời khỏi Trang Triều Dương, trong lòng Mạt Mạt thấy trống rỗng, bây giờ còn đi chưa được bao xa đã nhớ rồi.
Mat Mat thầm mắng mình không có tiền đồ, Trang Triều Dương thường xuyên không ở nhà, cô cũng không như thế, nhưng bây giờ sắp xuất ngoại rồi, trái ngược lại nhớ nhung.
Rất nhanh Mạt Mạt đã không có cơ hội để nhớ Trang Triều Dương nữa, cô say sóng, mặc dù lấy thuốc đã chuẩn bị trước ra, nhưng thời gian ở trên tàu thuỷ vẫn như cũ ngơ ngác, đến cảng khẩu rồi, chân giam trên mặt đất, Mat Mat mới sống lại, cô là vịt cạn, vẫn là mặt đất tốt!
Mạt Mạt kéo Mễ Mễ, sau lưng còn kéo hai chiếc vali lớn, mắt tìm kiếm cậu hai nhà họ Thẩm người đón ở cảng khẩu, Mạt Mạt đã nhìn hình, rất nhanh đã tìm được rồi.
Người vừa xuống tàu hơi nhiều, Mạt Mạt không xông về phía trước, sợ bị người đụng vào, nhưng vẫn bị đụng phải, Mạt Mạt nhìn thấy người đụng vào cô, đầu óc nhất thời không kịp phản ứng: "Là cô?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận