Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1694. -

Chương 1694. -Chương 1694. -
Mạt Mạt gật đầu: "Đúng vậy, đã có suy nghĩ này từ lâu rồi, khi đó còn làm luật sư đã có ý định rồi, nhưng khi đó suy nghĩ rất đơn giản, cho đến khi tiếp quản công ty mậu dịch học hỏi được nhiều thứ, mới hoàn thiện bản kế hoạch, lễ ra em muốn làm ở công ty mậu dịch, đào tạo một vài nhân tài để làm cánh tay đắc lực, nhưng kế hoạch có thay đổi, làm từ thiện phải tiêu tốn rất nhiều công sức, em cần phải đích thân theo dõi mới được."
Đôi mắt Thẩm Triết lấp lánh: "Vậy tại sao không kêu gọi quyên góp, mà đi đấu giá từ thiện? Em có mối quan hệ, nếu như kêu gọi quyên góp cũng có một số tiền khả quan, muốn làm gì cũng được."
Mạt Mạt nói một cách ẩn ý: "Kêu gọi quyên góp một lần thì được, nhưng thời gian dài thì sao? Em còn có thể đi theo sau đích kêu gọi quyên góp sao? Em không muốn một chuyện tốt như vậy, cuối cùng khiến người ta chán ghét, huống chi thứ em muốn la sự phát triển lành mạnh."
Thẩm Triết nói: "Anh nghĩ không chỉ vì những thứ này chứ!"
Mạt Mạt cười nói: "Thật sự không thể giấu được anh họ, đúng vậy, em hy vọng sau này mọi người đều giành nhau để tham gia."
Mạt Mạt không nói rõ ràng nhưng Thẩm Triết lại hiểu, Mạt Mạt muốn đấu giá từ thiện trở thành biểu tượng, sau này có thể tham gia không chỉ có danh tiếng tốt, cũng có thể trở thành biểu tượng đại diện cho thân phận.
Thẩm Triết nói đùa: "Nếu không phải em muốn làm từ thiện thì anh đã muốn đưa em vào trong tập đoàn rồi, chia cổ phần của tập đoàn cho em thế nào? Năm phần trăm."
Mạt Mạt không cười nữa, Thẩm Triết nhìn có vẻ như đang nói đùa, nhưng rõ ràng là từng có suy nghĩ này, năm phần trăm cổ phần của tập đoàn còn nhiều hơn ba mươi phần trăm của công ty mậu dịch đấy! Chi mạnh tay quá.
Mạt Mạt cười ha hả: "Anh họ nói đùa rồi, em bao nhiêu tuổi rồi, em cũng sắp bốn mươi tuổi rồi, em còn có thể vùng vẫy được bao nhiêu năm nữa, hãy để lại cho người trẻ tuổi đi! Bây giờ là thời đại nhân tài xuất chúng."
Thẩm Triết cười cười, không tiếp tục nói về chủ đề này, anh ấy càng thân thiết với Mạt Mạt càng có trực giác, có lễ nên trói buộc Mat Mạt lên con thuyền lớn của nhà họ Thẩm, luôn cảm thấy cô em họ này có gì đó rất khác, nhưng phải nói khác ở chỗ nào thì không giải thích được.
Nói xong công việc rồi, Thẩm Triết và Mạt Mạt về nhà họ Thẩm về nhà ăn cơm, người nhà họ Thẩm đều sống rất thọ, ông họ vẫn còn sống, Mạt Mạt nhẩm tính cũng hơn chín mươi tuổi rồi.
Vương Lạc và Thẩm Triết lại sinh được đứa con trai, thằng nhóc này còn nhỏ nhưng hiểu biết lại không ít, đây chính là gia giáo, vấn đề giáo dục từ lúc nhỏ.
Cho nên trẻ con không thể thua ở điểm xuất phát là đúng.
Mạt Mạt ở Thủ đô ở hai ngày, chủ yếu là ở bên cạnh mẹ, cũng đã gặp Tiểu Vũ, hai năm qua Tiểu Vũ từ trước màn hình chuyển sang hậu trường, hai thằng nhóc vô cùng nghịch ngợm, là đứa trẻ nghịch ngợm nhất trong nhà.
Mạt Mạt cũng đến thăm Tâm Bảo, cô bé có rất nhiều kiến thức chuyên nghiệp, mấy năm qua Tâm Bảo xem Mạt Mạt là mẹ chồng, là mẹ của mình, tâm sự trong lòng sẽ nói một chút cho Mạt Mạt nghe, lớp chuyên môn có chút khó khăn, Tâm Bảo hối hận khi lựa chọn chuyên môn này.
Mạt Mạt lên tiếng an ủi cô bé, ăn cơm chung với Tâm Bảo mới về chỗ của Thanh Xuyên.
Thành phố Z vẫn còn rất nhiều chuyện, Mạt Mạt không có ở lại lâu nên ngồi máy bay trở vê.
Lúc quay về đã tuyển dụng thêm vài người, mấy người này là trụ cột của tương lai đấy, có người từng làm ở công ty khác, có người vừa ra trường.
Mấy năm nay phân chia cũng không nhiều nữa, mặc dù cũng có phân chia, nhưng danh sách cũng ít hơn, sinh viên đại học không còn đáng giá như mấy năm trước nữa.
Sinh viên đại học nhiều hơn, phải dựa vào bản thân đi cố gắng, tìm công việc chính là thử thách đầu tiên khi bước vào xã hội, cũng may bây giờ không có đáng sợ và kịch liệt như thời sau này, chỗ trống trong công ty rất nhiêu, trên cơ bản có tài năng thì cũng có thể kiếm được việc làm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận