Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 920. Oán giận 2

Chương 920. Oán giận 2Chương 920. Oán giận 2
Về đến nhà, Mạt Mạt lấy sổ tiết kiệm ra: "Lúc ở phương Nam, chị dâu không cầm, chị ấy sợ làm mất, bây giờ lấy đưa cho anh vậy."
Liên Thanh Bách đẩy lại cho Mạt Mạt: "Vẫn là em cầm đi, anh ở buồng ngủ không tiện cầm sổ tiết kiệm, chờ lúc nào anh được nghỉ về nhà, thì anh mang về là được, trong nhà có tiền dư, không cần đến tiền."
Mạt Mạt thu vào: "Vậy được, để ở chỗ em trước, anh cả, anh về nhà chưa?"
Liên Thanh Bách lắc đầu: "Chưa về, anh tới thẳng đây, phải rồi, cha ở đâu? Không ở thủ đô à?"
Mạt Mạt nói: "Cha vừa đi, đi thăm bạn cũ."
Liên Thanh Bách: "Anh còn tưởng rằng có thể gặp ông ấy chứ!"
"Chắc là cha sẽ còn quay lại thủ đô, đến lúc đó gặp là được."
"Ừm"
Mạt Mạt: "Anh nói chuyện với Triều Dương đi, em đi mua thức ăn."
"Được."
Mạt Mạt cầm giỏ đựng đồ ăn ra ngoài, mua cá và thịt về, buổi tối cũng không làm gì quá phức tạp, sáu món ăn.
Tùng Nhân và An An nhìn thấy cậu cả thì sướng đến phát điên, nếu không phải Mat Mat đúng lúc nói vết thương của cậu thì hai thằng nhóc nhất định đã dựa vào trên người cậu rồi.
Buổi tối Liên Thanh Bách dẫn theo Tùng Nhân, ở phòng của thằng bé, An An thì ở với cha mẹ, thằng nhóc muốn nằm giữa, Trang Triêu Dương nhìn con trai ngủ say sưa, số ghi của cái bóng đèn này có hơi lớn.
Mạt Mạt ôm An An ngủ, An An mập mạp, trên người đều là thịt, béo múp míp, ôm giống như là đang ôm chiếc gối lớn, so với Trang Triều Dương thì tốt hơn nhiều, ôm Trang Triều Dương cấn người.
Sáng hôm sau, Trang Triều Dương và Liên Thanh Bách đi báo cáo trước, ngày mai bọn họ sẽ phải đến trường học ở, buổi tối, gọi Thanh Nghĩa đến, mấy anh em tụ tập một chút.
Lúc Mạt Mạt tới trường, Chu Tiếu đang chờ ở cửa, ánh mắt giống như lưỡi dao, hận không thể đánh chết Mạt Mạt, cô hết nói nổi, sao cô lại đụng phải Chu Tiếu chứ?
Bàng Linh kéo Mạt Mạt: "Mợ út, Chu Tiếu này bị sao vậy?"
Mạt Mạt lắc đầu: "Mợ cũng không biết, khả năng là mỗi người phụ nữ đều sẽ có vài ngày như vậy, tâm tình khó chịu thôi."
Bàng Linh nhịn không được cười ra thành tiếng: "Vậy cô ta chẳng phải là ngày nào cũng thế à?"
Mạt Mạt bật cười, câu này của Bàng Linh, quá chọc vào chỗ hiểm rồi. Chu Tiểu hít sâu vài hơi, dữ tợn trừng mat nhìn Mạt Mạt và Bàng Linh, hai tay nắm chặt, trong đầu đều là lời nói của bà mẹ chồng yêu tinh ở nhà, thật không nghĩ tới, còn có việc này.
Mạt Mạt quay lại phòng học, lấy sách ra, hôm qua anh cả đến nên chưa chuẩn bị bài tập, cô phải nắm chắc thời gian chuẩn bị bài một lần.
Chương trình học này khó hơn, nếu không chuẩn bị bài, sẽ có chỗ không theo kịp.
Lớp học xếp theo hình bậc thang vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng lật giở sách.
Cho tới trưa mọi người vẫn đang học tập căng thẳng, buổi trưa tan học, dây thần kinh căng cứng của mọi người mới thả lỏng xuống.
Mạt Mạt và mấy người Từ Li đến cao ốc, vẻ mặt Vệ Nghiên nhìn Mạt Mạt đầy hiếu kỳ, quan sát Mạt Mạt từ trên xuống dưới.
Mat Mat khua tay: "Cô quan sát tôi làm cái gì thế?"
Vệ Nghiên vừa muốn nói chuyện thì Chu Tiếu xuất hiện, lời đến bên miệng, Vệ Nghiên lại nuốt trở lại.
Chu Tiếu vô cùng chán ghét người chị dâu họ của mình, không chỉ là vấn đề lập trường, còn có người chị dâu họ này biết rất nhiều chuyện của cô ta, cũng sẽ chia sẻ với Liên Mạt Mạt, lúc này cô ta không nhẫn nhịn nổi nữa.
Chu Tiếu lạnh mặt: "Đồ nhiều chuyện." Vệ Nghiên còn lâu mới sợ Chu Tiểu, cong mắt: "Chu Tiếu, cô thật sự cho rằng tôi nguyện ý nghe chuyện của cô à, nếu như cô không muốn cho tôi biết, có thể quản ở chỗ thím hai ấy. Chỉ cần quản được thím hai rồi thì tin tức của cô tôi cũng không biết."
Sắc mặt Chu Tiếu biến đổi, hừ một tiếng, quay người đi.
Mạt Mạt nhướng mày: "Sao đột nhiên cô ta lại oán giận cô ở trường vậy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận