Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1367.Dalau không gặp 1

Chương 1367.Dalau không gặp 1Chương 1367.Dalau không gặp 1
An An nói tiếp: "Con cũng thế."
Thất Cân hơi hé cái miệng nhỏ ra, cuối cùng khép lại, chọc đữa vào trong bát của mình, dù sao cũng không vui.
Mạt Mạt cảm thấy, trang triều dương trở về quá thường xuyên, bây giờ thì tốt rồi, có một lần không trở lại, bọn nhỏ đều rất mất mát.
Mạt Mạt đứng dậy: "Được rồi, có lời gì giữ lấy tuần sau nói, mau chóng ăn cơm đi."
Cha không về, một bàn đồ ăn cũng không khiến cho tâm trạng bọn nhỏ tốt lên, buổi tối xem tivi cũng không có tỉnh thần gì, Mạt Mạt vừa vui vẻ bọn nhỏ có quan hệ tốt với cha giờ lại cảm khái làm người nhà của quân nhân thật không dễ dàng.
Trang triều dương hiện tại cũng coi như tốt rồi, chí ít một tuần lễ còn có thể gặp được, có lần một tháng cũng không nhìn thấy, còn có một số người chưa đủ cấp bậc theo quân, nửa năm thậm chí một năm cũng không gặp được.
Sáng hôm sau, Mạt Mạt thay xong quần áo tham gia tiệc rượu, Thẩm Triết đã đến, đặt hộp châu báu xuống: "Đeo lên thử xem."
Quần áo của Mạt Mạt là Thẩm Triết đưa cho cô vào thứ bảy, dĩ nhiên là cả châu báu rooif Mat Mạt mở hộp, một bộ đồ trang sức bằng kim cương, trang sức của Mạt Mạt không ít, nhưng liếc một cái vẫn là bi hap dan.
Bộ đồ trang sức này là cấp cho Mat Mat đeo để tuyên truyền, Mạt Mạt vẫn không nhịn được mà hỏi giá cả: "Anh họ, bộ này tổng cộng bao nhiêu tiền?"
Thẩm Triết duỗi ngón tay ra: "10 ngàn."
Ban đầu Mạt Mạt động tâm, nhưng giờ trong lòng nguội lạnh rồi, ở niên đại này 10 ngàn, là một số tiền quá đáng giá, không phải là con số mà mấy trăm ngàn trong tương lai có thể so được, Mạt Mạt cũng có không ít tiền, cũng biết bộ đồ trang sức này trong tương lai nhất định sẽ tăng giá, nhưng vẫn không nỡ mua.
Thẩm Triết cười: "Thích à, thích thì anh tặng em."
Mat Mạt vội vàng xua tay: "Đừng đừng, em cũng không dám lấy, bộ đồ trang sức này xem ra cũng là bảo bối để trấn giữ cửa hàng, anh vẫn nên giữ lại dùng để trấn giữ cửa hàng đi!"
Thẩm Triết: "Thật sự không lấy à, em biết mà, nhà họ Thẩm có không ít đồ trang sức, có thể thay lại một cái."
Mạt Mạt lắc đầu mạnh mẽ: "Không lấy, những năm này anh giúp đỡ em đã đủ rồi, em cũng không thể lấy, lấy nữa chính là tham lam rồi."
Mạt Mạt đã nói như vậy, Thẩm Triết cũng không hỏi lại nữa, Thẩm Triết thật sự thích Mạt Mạt, con bé này có chừng mực, xưa nay sẽ không nghĩ đến việc đổi càng nhiều lợi ích từ nhà họ Thẩm, đây là lý do mà anh ấy thích chung sống cùng với Mạt Mạt, thoải mái. Mat Mat đeo đồ trang sức lên: "Thời gian không còn sớm nữa, đi thôi!"
Thẩm Triết: "Hôm nay em không ở nhà, bọn nhỏ thì sao?"
Mạt Mạt thay giày: "Lát nữa mẹ nuôi sẽ tới đón mấy đứa bọn nó đi, buổi tối em về đón bọn nó là được rồi."
Thẩm Triết: "Anh vẫn muốn nói, hai người các em cũng không phải không mời nổi bảo mẫu, làm sao lại không mời một người chứ?"
Mạt Mạt trợn mắt nói dối: "Chúng em đang rèn luyện tính độc lập cho bọn nhỏ, như này rất tốt, anh nhìn xem mỗi một đứa đều rất độc lập."
Thẩm Triết ngẫm lại thật đúng vậy, Tùng Nhân có dáng vẻ của anh cả, An An cũng có thể chăm sóc tốt cho bản thân, Thất Cân nhỏ nhất cũng ngoan ngoãn: "Nghe em nói như vậy, chị dâu em tới đây, chúng ta cũng không mời bảo mẫu."
Khoé miệng Mạt Mạt giãn ra: "Hai người thì thôi được rồi, mỗi ngày anh đều bận rộn, chị dâu qua đợt này cũng nên làm việc, đứa nhỏ cần người chăm sóc, hai người khác với chúng em, ban đầu em vẫn luôn ở nhà dính lấy con cái."
Thẩm Triết cười: "Thật đúng là vậy."
Tiệc rượu Thẩm Triết làm ở thành phố Z, bởi vì muốn mở cửa hàng ở thành phố Z, thật ra thành phố Z đã có tiệm châu báu rồi, là tới từ thành phố G.
Ban đầu Mạt Mạt không biết, cho là không có, cũng phải, Mat Mạt vội vàng làm việc, được nghỉ cũng ở trong nhà chơi với bọn nhỏ, thật không có thời gian dạo phố, vẫn là hôm qua gọi điện thoại, Mạt Mạt nghe mẹ nuôi nói!
Bạn cần đăng nhập để bình luận