Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 85. Là ai đã thay đổi vận mệnh của ai? 1

Chương 85. Là ai đã thay đổi vận mệnh của ai? 1Chương 85. Là ai đã thay đổi vận mệnh của ai? 1
Là ai đã thay đổi vận mệnh của ai? 1
Liên Thanh Bách cười: "Sợ lắm à? Có phải mấy đứa bị bất ngờ rồi không?"
Cặp song sinh nhào tới đè lên người Liên Thanh Bách: "Anh cả, sao anh đột nhiên trở về thế, mà anh về nhà sao không nói trước với cả nhà một tiếng?"
Liên Thanh Bách bị cặp song sinh đè không thở nổi, tức giận nói: "Hai đứa sắp đè chết anh rồi, còn muốn anh nói thế nào đây hả?"
Liên Thanh Bách chờ cho cặp song sinh xuống khỏi người mình rồi thần bí bí bí nói: "Chờ cha chúng ta trở về rồi anh sẽ nói sau."
Cặp song sinh thấy mình bị lừa, cực kỳ tức giận, Mạt Mạt vội vàng ngăn lại, chỉ vào đống hành lý trên mặt đất: "Sao anh lại mang hành lý về thế?"
Thanh Nghĩa nóng nảy: "Anh cả, có phải là anh gây ra chuyện gì nên mới bị bộ đội đuổi về không? Nếu mà như vậy thì anh phải trốn nhanh lên, nếu không thì cha chúng ta về nhất định sẽ đánh gãy chân anh đấy."
Thanh Nhân kéo Thanh Nghĩa lại, gõ thật mạnh một cái: "Em có bị ngốc không thế? Nếu thật sự bị đuổi về thì anh cả có thể cao hứng như vậy sao? Không cần em nhắc thì anh ấy cũng đã bỏ chạy trước rồi." Liên Thanh Bách đen mặt, thì ra trong lòng hai thằng nhóc thúi này, hình tượng của anh chính là sợ tội chạy trốn như vậy đấy.
Mạt Mạt đưa mắt quan sát, anh cả vẫn mặc quân phục như trước, ngôi sao năm cánh trên cổ áo cũng vẫn còn đó, như vậy là anh cả còn đang ở trong bộ đội. Ánh mắt Mạt Mạt lại rơi vào trên túi hồ sơ đặt ở trên bàn, căn nguyên nằm ở chỗ này đây.
Mạt Mạt biết nếu như cha bọn họ chưa trở về thì anh cả sẽ không chịu nói, liền đứng dậy đi vào phòng bếp nấu cơm, để mặc cho bốn anh em tự mình náo loạn với nhau!
Bữa tối, Mạt Mạt hầm cá, trộn bột ngô làm bánh, xào khoai tây thái sợi, thức ăn rất phong phú.
Điền Tình nhìn thấy con trai lớn của mình trở về, rất lo lắng: "Chuyện này là sao vậy, Thanh Bách, sao con lại trở vê?"
Trong lòng Liên Quốc Trung cũng hơi hoang mang, nhưng nhìn thấy quân phục của con trai mình, liền yên tâm hơn một chút: "Có chuyện gì xảy ra à?"
Liên Thanh Bách ho khan một tiếng: "Mọi người ngồi xuống đã rồi con sẽ nói mà."
Đợi đến khi mọi người ngồi xuống, Liên Thanh Bách mới cầm lấy túi hồ sơ, mở túi lấy quyết định và thông báo nhập học của trường quân đội ra, nói rõ về từng cái.
Liên Quốc Trung là người đầu tiên có phản ứng, ông cẩn thận cầm quyết định và thông báo nhập học của trường quân đội, lại sợ cầm không cẩn thận bị rơi xuống bàn ăn nên vội vàng đứng dậy cách xa bàn ăn một đoạn mới yên tâm.
Mạt Mạt cảm giác như mình bị sét đánh, anh trai cô sắp vào trường quân đội sao? Thế mà anh ấy lại vào học trường quân đội à?
Kiếp trước cũng không có chuyện này đâu! Cô nhớ rất rõ, anh cả vẫn luôn ở quân khu Châu thị, sau đó lại bởi vì cha bọn họ bị công khai phê bình nên anh ở bên kia bị ảnh hưởng, đến tận lúc anh chết vẫn chỉ là đại đội trưởng thôi, vậy thì tại sao đến kiếp này lại có biến hóa lớn như vậy?
Mạt Mạt lại một lần nữa hoài nghi, kiếp trước của cô kỳ thật chỉ là một giấc mộng, nhưng không gian vẫn còn đó, chẳng lẽ thật sự là bởi vì cô sống lại nên đã thay đổi vận mệnh của người nhà cô sao?
Liên Quốc Trung xem xong quyết định, vỗ đùi, kích động cười ha ha: "Con trai lão tử học trường quân đội, chính là trường quân đội đấy, tốt quá, tốt quá rồi!"
Liên Thanh Bách thật sự không thể lý giải nổi sự hưng phấn của Liên Quốc Trung: "Cha, sao cha lại vui như vậy?”
Liên Quốc Trung cẩn thận đem mấy giấy tờ đặt lại vào trong túi hồ sơ, ôm vào trong ngực mới kiên định nói: "Thằng nhóc, con thì hiểu được cái cóc khô øì chứ, ông đây vẫn muốn cho con được học hành tới nơi tới chốn. Con thì tốt rồi, hì hà hì hục cố gắng lắm mới tốt nghiệp được trung học cơ sở. Con có biết cha tiếc nuối nhất chính là con không vào được trường quân đội không?”
Liên Thanh Bách phản bác: "Cho dù con không học trường quân đội cũng vào làm lính được đấy thôi.”
Trong lòng Liên Quốc Trung bây giờ cực kỳ vui vẻ, cũng không thèm so đo với con trai mình nữa: "Cha nói cho con biết, điều mà lão tử hy vọng nhất chính là con được làm sĩ quan, đó là vị trí cần đến tri thức cần đến đầu óc. Còn vị trí bây giờ của con chỉ là một vị trí nho nhỏ trong trung đoàn, chẳng trông mong gì đến việc phát triển lên đến một cấp bậc cao hơn. Ông đây coi như là đã hết hy vọng rồi, không ngờ đến con lại may mắn đến như vậy. Giờ thì tốt rồi, học ở đó ba năm, cha chịu khó bỏ chút mặt già này đi mở rộng quan hệ, nhất định có thể thành."
Liên Thanh Bách mở to hai mắt: "Con không làm đâu, con còn muốn trở về làm đại đội trưởng đấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận