Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chuong 260. Bi di day 2

Chuong 260. Bi di day 2Chuong 260. Bi di day 2
Bị đi đày 2
Mạt Mạt: "Chúng ta chỉ quản được nhất thời chứ không thể quản được cả đời. Chuyện này vẫn phải để chị Xuân Hoa ra tay mới được, nếu thật sự không được thì cứ để anh Vương Đại Hà ra tay. Nếu hai vợ chồng này có một người cứng rắn thì vợ chồng chú út cũng không dám làm quá mức nữa."
Điền Tình nghe cũng có lý: "Quốc Trung, anh nói với hai đứa một chút, nếu tiếp tục như vậy thì thật sự không được đâu."
"Ừ, trong lòng anh có chừng mực."
Ngày hôm sau trên đường Mạt Mạt đi làm, phía trước có rất nhiều người đang vây lại. Mạt Mạt cũng không phải là người tò mò, nhưng âm thanh truyền đến khiến cô dừng bước, chen lấn trong đám người vây xem.
Mạt Mạt liếc mắt một cái liền nhận ra chủ nhiệm Hướng, vẫn bộ quần áo tả tơi trước đó, không chỉ toàn thân bẩn thỉu mà tóc cũng bị cạo sạch, đang ngồi trên mặt đất liều mạng nắm lấy chân Ngô Mẫn.
Vẻ mặt Ngô Mẫn hoảng sợ, hai tay quơ lung tung, gào thét: "Lão già thối tha này, mau buông tay cho tôi, buông tay ra."
Trên mặt chủ nhiệm Hướng bị cào, máu chảy đầm đìa, nhưng bàn tay gầy gộc vẫn năm chặt lấy, kiên quyết không chịu buông tay ra, ánh mắt hận không thể ăn thịt Ngô Mẫn: "Bà là đồ đàn bà độc ác, lúc đầu là mắt tôi bị mù nên mới bị bà quyến rũ, đi theo tôi, hôm nay tôi cũng phải tố cáo bà."
Ngô Mẫn run lên, nhìn về phía xung quanh cầu cứu: "Cứu tôi với, ở đây có một lão già thối tha bị điên, gặp người liền bắt, cứu tôi với."
Chủ nhiệm Hướng đột nhiên đứng lên: "Người đàn bà này, hôm nay tôi liều mạng với bà."
Ngô Mẫn bị đẩy ngã trên mặt đất, chủ nhiệm Hướng chồm lên trên, hai tay bóp cổ Ngô Mẫn. Người chung quanh vẫn đang đứng xem thấy sắp chết người liền vội vàng đi lên kéo ra.
Chủ nhiệm Hướng giống như thật sự phát điên: "Thả tôi ra, tôi muốn giết chết người đàn bà độc ác này. Đều là do bà ta phá hoại gia đình của tôi, hại tôi ra thành nông nỗi này, đều là do người đàn bà này hết, tại sao mấy người lại giúp bà ta!"
Chủ nhiệm Hướng điên cuồng gào thét, liều mạng giãy giụa, không người nào dám buông ông ta ra. Ngô Mẫn nằm trên mặt đất không ngừng ho khan. Lúc này rốt cuộc công an cũng đến, mang chủ nhiệm Hướng đang không cam lòng đi.
Ngô Mẫn đứng lên, vỗ quần, nhìn thấy Mạt Mạt đứng ở đẳng xa, vốn đã bị kinh hãi liền vội vàng quay người bỏ chạy.
Ánh mắt Mạt Mạt vẫn dõi theo chủ nhiệm Hướng bị dẫn đi xa, đã đến tận lúc này rồi mà chủ nhiệm Hướng vẫn không biết hối cải, ngược lại đem tất cả trách nhiệm đổ hết cho Ngô Mẫn. Mạt Mạt chướng mặt nhất cái loại đàn ông như thể này, bản thân mình không thể kiềm chế được mà lại oán trách phụ nữ, cô cho rằng, căn nguyên của tất cả những vụ ngoại tình trên đời này đều là do đàn ông mà ra.
Buổi tối về nhà còn chưa đợi Mạt Mạt kể chuyện ve chủ nhiệm Hướng, cặp song sinh đã mang về tin tức của Hướng Hoa.
Thanh Nghĩa vui vẻ phấn chấn kể: "Hướng Hoa, không phải, bây giờ là Tôn Hoa, anh ta được trường học phái đến nông thôn tiếp nhận giáo dục bắt buộc."
Mạt Mạt: "Giáo dục bắt buộc?"
Thanh Nhân gật đầu: "Dạ phải, toàn bộ giáo viên trong trường bỏ phiếu quyết định, cho rằng Tôn Hoa đã được khen ngợi nên rất thích hợp với nhiệm vụ vinh quang này, cho nên mới cử anh ta đi."
Mạt Mạt vui vẻ: "Đây coi như là đi đày rồi! Sau này có thể trở về được hay không thì cái này còn phải xem số phận của anh ta."
Thanh Nhân không hiểu: "Chị, không phải chỉ mấy năm thôi là có thể về lại rồi à?"
Mạt Mạt thần bí nói: "Đến lúc đó em sẽ biết."
Hôm nay Mạt Mạt rất vui vẻ, Hướng Hoa đi rồi, Liên Thu Hoa cũng sẽ đi. Không có kẻ gây tai hoạ Liên Thu Hoa này, cả nhà cô ở trong cái thời đại hỗn loạn này sẽ an toàn hơn.
Thời gian trôi nhanh như chớp mắt, bánh xe thời gian không ngừng quay, thời cuộc theo thời gian trôi qua cũng không có chuyển biến tốt đẹp nào, ngược lại lại bước vào một giai đoạn mới. Tháng tám, cuộc kết nối quần chúng toàn quốc bắt đầu và cho đến tháng mười một, số lượng giáo viên và học sinh tham gia đã lên tới cả hàng chục triệu người. Cuộc kết nối quần chúng toàn quốc kéo dài đến hết năm 1967 mới cơ bản chấm dứt.
Mà theo năm 1967 qua đi, năm 1968 lặng lẽ bước đến, sẽ một lần nữa nhấc lên một đợt thuỷ triều mới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận