Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chuong 1708. -

Chuong 1708. -Chuong 1708. -
Mat Mat vì công việc, vẫn phải mua một cái cho thuận tiện, suy nghĩ một chút sau đó gọi điện thoại cho Thẩm Triết, kiếm cái kiểu mới nhất, cái đang bán hiện tại nói là kiểu mới nhất, nhưng nhất định còn có kiểu nội bộ mới nhất. '
Mạt Mạt nhìn: "Sao cháu lại tới đây?”
Bỏ di động vào trong túi quần, túi nhét phình cả lên, Mạt Mạt nhìn mà cay mắt, vội vàng dời mắt đi.
Khởi Hàng lấy từ trong túi ra một tờ khai: "Không phải mợ út làm từ thiện sao? Cháu và Thanh Nghĩa đã thương lượng rồi, cũng dự định cống hiến một phần sức lực, phía trên này là danh sách mua sắm và quần áo."
Mạt Mạt nhìn lướt qua, thật đúng là không ít, đủ cho 1000 bạn nhỏ dùng, Mạt Mạt nói: "Mợ không khách khí với cháu nữa."
Khởi Hàng: "Được, công ty của chúng cháu dự định, mỗi quý sẽ góp một lần."
Mạt Mạt giơ tay lên: "Đừng, lần này mợ nhận, lần sau thì không, cháu nói với Thanh Nghĩa, nếu công ty của các cháu muốn làm từ thiện có thể tự thành lập một hạng mục từ thiện để làm, không cần tham gia vào chỗ của mợ, từ thiện cũng không phải của một mình mợ, ai cũng có thể làm, mợ thấy vẫn ít, mợ có thể giúp đỡ cũng vẫn ít, tự các cháu làm từ thiện, có thể tự mình đến nhìn những người mình trợ giúp, mợ nói cháu hiểu rồi chứ." Cậu ay đã hiểu, quá hiểu rôi, trong mắt đã có tính toán, công ty có thể tự mình làm từ thiện, đây đương nhiên là chuyện tốt, càng có thể thay đổi danh tiếng, cũng có thể trợ giúp người khác: "Cảm ơn mợ út."
Mạt Mạt cười: "Khách khí cái gì, lần này cháu tới Ở thành phố Z mấy ngày."
Khởi Hàng: "Thế nào cũng phải nửa tháng, phải xử lý hết chuyện bên này."
"Ngô Ảnh đã được gọi quay lại rồi chứ, cái nhà kia của cháu cũng không có ai, vê nhà mợ ở đi. Chuyện cơm nước có chị dâu Tôn cũng thuận tiện hơn."
Khởi Hàng vui còn không kịp: "Cảm ơn mợ út."
Hai năm trước cậu ấy đã giao nhà máy bên này cho giám đốc bên dưới rồi, cậu ấy đã quay lại tổng bộ ở thành phố Z, công việc bên này của Ngô Ảnh cũng đã kết thúc, về tới thủ đô, hai vợ chồng đều bận rộn, nhưng tình cảm không tệ.
Mạt Mạt đột nhiên nghĩ đến Khởi Thăng: "Mợ bận việc không có thời gian gọi điện thoại cho mẹ cháu, mấy tháng trước nghe mẹ cháu nói đã giới thiệu người yêu cho Khởi Thăng, thành công không?"
Vẻ mặt Khởi Hàng đau khổ: "Không thành, Khởi Thăng đã coi sở nghiên cứu là nhà, những năm này đã gặp không ít đối tượng, nhưng một người cũng không thành, bây giờ đã hơn ba mươi rồi, nhưng lại khiến mẹ cháu lo lắng, rất sợ thằng nhóc này cả đời không kết hôn."
Mạt Mạt: "Không thể đâu, mấy anh em các cháu đều kết hôn muộn, Khởi Thăng sẽ không đâu." Khởi Hàng: "Cháu đoán rằng không chắc chắn, Khởi Thăng đã thật sự coi nghiên cứu là vợ rồi, trước kia không nhìn ra được có nhiệt huyết như vậy, bây giờ nhìn thấy thì cũng đã muộn rồi, không có hứng thú gì với con gái, chỉ cảm thấy hứng thú với nghiên cứu."
Mạt Mạt nghe vậy, cũng có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ muốn khóc của Trang Triều Lộ, cũng không biết đời trước Trang Triều Lộ nợ mấy thằng nhóc này cái gì, chuyện kết hôn cứ thế khó giải quyết, thật sự là đau tim.
Mạt Mạt lại nhịn không được mà nhớ lại giấc mơ của cô, lúc ấy mơ thấy Trang Triều Dương nằm trên giường bệnh, mấy đứa nhỏ đều tới, sau đó Mạt Mạt xoa trán, nhức đầu, rất lâu không nhớ tới, có hơi quên rồi.
Mạt Mạt cũng không nghĩ nữa, dù sao mỗi người đều có nhân duyên của mình, bây giờ Khởi Thăng chưa thông suốt, khả năng chính là vì nhân duyên chưa tới.
Nhà máy còn có việc, Khởi Hàng phải về xử lý, Mạt Mạt tự mình tiễn cậu ấy.
Buổi tối Mạt Mạt về nhà trước, vừa xuống xe, chỉ thấy vẻ mặt Đại Song u oán nhìn cô, đây là biết Tiểu Khả thay thế Hạ Hạ rồi.
Mạt Mạt thật không muốn nghĩ đến những âm mưu, nhưng việc này cũng quá trùng hợp, mặc dù có lòng nghi ngờ Đại Song, nhưng cũng không có chứng cư. Đại Song xoay người quay về nhà, de lại cho Mat Mạt một bóng lưng, Mạt Mạt thở dài, đứa nhỏ này tính khí rất cao, cũng không ước lượng được sức của bản thân đến đâu, rất dễ dàng bị ngã.
Mạt Mạt vào nhà, nói với chị dâu Tôn Khởi Hàng sắp đến rồi đi lên lầu.
Cho đến khi Mạt Mạt đi xuống, Khởi Hàng và Thất Cân đang nói chuyện phiếm, hai người có thể nói chuyện cùng nhau, cũng là trong nhà có cùng cảnh.
Đứa nhỏ nhà Khởi Hàng cũng sắp lên tiểu học rồi, bởi vì cha mẹ đều không ở bên cạnh, bà nội thương, ông nội chiều, được rồi, đơn giản chính là bá vương, là nếu có thể nhảy lên nóc nhà lật ngói là cũng thật sự làm như thế rồi.
Khởi Hàng nhìn thằng nhóc nhà mình mà đau đầu, đánh thì lại không nỡ, mắng chửi thì chẳng khác nào đang chửi vào mặt mình, khỏi phải nói bứt rứt kìm nén vô cùng.
Cho nên Khởi Hàng thích Thất Cân nhất, không nói nhiều, yên lặng dễ chịu.
Khởi Hàng thì là anh họ của Thất Cân, đừng thấy đã có tuổi, làm ông chủ, nhưng dáng vẻ lưu manh cứ thế chưa từng suy giảm, ngược lại còn nhiều thêm, bởi vì có nhiều nhân viên, người dưới, không biết còn tưởng rằng là anh cả của nhà nào đó.
Con trai đối với kiểu người như anh cả này vô cùng thích, bởi vì đẹp trai, cho nên Thất Cân cho dù có không muốn mở miệng cũng sẵn lòng nói chuyện phiem nhiều hơn.
Mạt Mạt cũng không quấy rây hai người nói chuyện phiếm, đến nhà bếp giúp chị dâu Tôn.
Co điện thoại gọi tới, Mạt Mạt vội vàng đi nghe: "Alo, xin chào."
Tùng Nhân lời ít mà ý nhiều: "Mẹ, con chỉ có năm phút, sau lưng còn rất nhiều chiến hữu đang chờ để gọi điện thoại. Con nói chuyện quan trọng, mẹ ghi lại địa chỉ con nói, rồi gửi đồ ăn qua bưu điện cho con, gửi càng nhiều càng tốt, tiếp nữa là con rất khoẻ, cha mẹ không cần lo lắng, chờ con có ngày nghỉ, nhất định sẽ về nhà thăm mọi người, cuối cùng gửi lời chào của con đến mấy đứa An An."
Sau khi Mạt Mạt ghi lại địa chỉ, vừa mới nói hai câu chú ý sức khoẻ, Tùng Nhân đã cúp điện thoại, Mạt Mạt đen mặt, hỏi Thất Cân: "Còn chưa tới hai phút mà."
Thất Cân gật đầu: "Hơn một phút chút."
Mạt Mạt tức giận: "Không phải nói năm phút hay sao?"
Thất Cân: "Chắc là gọi điện thoại cho chị dâu rồi."
Mat Mạt: ”...”
Cô mới chỉ hơn một phút, không so sánh được với con dâu, sao trong lòng lại chua thế nhỉ.
Mạt Mạt nắm lấy địa chỉ, hung dữ nói: "Chờ thằng nhóc này về, mẹ nhất định phải trừng trị nó."
Thất Cân: "..." Cậu bé chỉ sợ, đến lúc đó đừng nói trừng trị, yêu thương còn không kịp đâu.
Mặc dù Mạt Mạt có chút tức giận, nhưng đã lập tức ước lượng đồ ăn, gửi cho Tùng Nhân những thứ mà cậu muốn ăn, đây là suy nghĩ.
Mạt Mạt không có ý định phiền phức như vậy, bây giờ đồ ăn ngon hút chân không có không ít, cô đã không cần phải tự mình làm hải sản tê cay nữa, ở thành phố Z có rất nhiều, kỹ thuật bảo quản cũng đi lên.
Mạt Mạt cầm bút, liệt kê một tờ đơn, trực tiếp đi mua là được.
Về phần mì ăn liền, Mạt Mạt đã không tự làm nữa, mấy năm này trên thị trường mì ăn liền đã nổi lên rồi, thật ra năm 1982 trong nước cũng có, nhưng khi đó cũng không phải là rất được thị trường hoan nghênh, cho đến tận mấy năm sau, mới dần dần khai thác thị trường.
Lúc mì ăn liền bán chạy nhất, chính là hai năm trước, trong nhà cũng không thiếu mấy xu tiền, hơn nữa quả thực rất tiện lợi, lại trải qua mấy lần cải tiến, lập tức đã bán chạy.
Mạt Mạt thích hàng nội địa, bây giờ hương vị của mì ăn liền vô cùng tốt, sau khi Mạt Mạt ăn thử, cũng không tiếp tục tự mình giày vò nữa.
Hôm sau Mạt Mạt dành ra buổi trưa, đi mua đồ ăn, đều là những thứ Tùng Nhân thích ăn, còn mua không ít vịt ngâm tương, đều bọc kỹ lại, lạp xưởng cũng là nhất định phải có, cuối cùng là hai hòm đồ lớn toàn đô linh tỉnh, còn có một hòm lớn mì ăn liên. ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận