Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 552. Miêu Niệm 2

Chương 552. Miêu Niệm 2Chương 552. Miêu Niệm 2
Miêu Niệm 2
Buổi sáng Thanh Nghĩa và Mộng Nhiễm sẽ đến thị trấn, Mạt Mạt mới nhớ ra, cô lấy ra hai bao lì xì màu đỏ đưa cho họ: "Lì xì năm mới, nhà chúng ta ai chưa kết hôn đều có, cái này là của hai em."
Thanh Nghĩa và Mộng Nhiễm nghèo, thanh niên trí thức không được trả lương nên Thanh Nghĩa nhận lấy: "Cảm ơn chị."
"Có phải em quên nói gì không?"
Thanh Nghĩa: "Chúc mừng năm mới."
Mộng Nhiễm xấu hổ nói theo: "Chị, chúc mừng năm mới."
Mạt Mạt nói: "Mau đi đi, lát nữa lại không đuổi kịp xe."
"Vâng ạ."
Gần đây Triệu Đại Mỹ rất bận rộn, từ khi tìm được trứng hoang trên núi, Triệu Đại Mỹ cảm thấy trong núi đầy bảo vật, cả ngày đi loanh quanh trong núi, đến giờ ăn cơm mới trở về. Mạt Mạt muốn tìm cô ấy để nói chuyện cũng khó, đi ra khơi cũng không chê mệt.
Mạt Mạt muối tất cả trứng vịt và chọn hai mươi quả trứng.
Lúc này có người gõ cửa, Mạt Mạt ra mở, anh quân nhân một tay dắt Hướng Tịch, một tay xách giỏ: "Chị dâu, Hướng Tịch tới tìm chị, em đưa nó đến đây"
Mạt Mạt cảm ơn: "Cảm ơn nhé."
"Không có gì."
Kể từ đầu mùa xuân, Hướng Tịch đã đến đây hai lần, mỗi lần đều tới đưa trứng vịt hoặc trứng gà. Mạt Mạt nhìn cái giỏ đặt ở cửa, ngồi xổm xuống: "Không phải dì đã nói không cần đưa nữa à?"
Hướng Tịch ngẩng đầu nhìn Mạt Mạt: "Cháu và ông nội không có tiền để trả nên chỉ có thể dùng cái này để trừ nợ, nhưng lần này không phải để trả nợ. Ông nội nói dì Mạt Mạt đã sinh con, cái này dành cho em bé.”
Mạt Mạt kéo tay Hướng Tịch đi vào nhà, hỏi: "Hai ông cháu có đủ lương thực không?"
Hướng Tịch ngượng ngùng cười: "Cắt một ít rau đại là đủ ăn rồi ạ."
"Sức khỏe của ông tốt hơn chưa? Có bị ốm trong trận mưa lớn này không?”
Hướng Tịch: "Ốm một lần, đổ mồ hôi xong là ổn ạ..
Mạt Mạt nhìn cái rổ, trong đó có một rổ trứng, quả trứng gà này bé hơn quả kia, có một tâng trứng vịt. Lòng Mạt Mạt làm bằng thịt, cô xoa đầu Hướng Tịch: "Ông nội đang đợi cháu ở ngoài phải không?"
Hướng Tịch gật đầu: "Vâng ạ, dì lấy trứng ra đi, cháu phải đi vê."
Mạt Mạt nhìn Hướng Tịch, nếu cô không lấy thì thăng bé sẽ tự làm nên Mat Mat chỉ có thể lẫy ra. Cô lấy nửa cân bánh ngọt và hai quả táo ở trong ngăn tủ ra bỏ vào giỏ: "Về đi."
Hướng Tịch xua tay, Mạt Mạt nói: "Đây là của em trai cho cháu, cháu phải nhận nó."
Hướng Tịch nghiêng đầu: "Dì sinh ra bé trai ạ? Em ấy tên là gì thế ạ2"
“Trang Liên Ninh."
Hướng Tịch đọc thầm lại mấy lần, cắn môi nói: "Em trai cho nên cháu sẽ nhận, cám ơn dì Mạt Mạt."
Mạt Mạt đưa cái giỏ cho cậu bé: "Lúc về đi chậm thôi nhé, đừng chạy."
"Vâng ạ."
Hướng Tịch đủ khỏe để giúp Hướng Húc Đông làm việc, mang theo cân đồ cũng không có vấn đề gì. Cậu bé xách giỏ đi xuống lầu, Mat Mạt đứng trước cửa sổ nhìn thấy cậu bé đã đi xa mới ngoảnh mặt đi.
Hướng Tịch chân ngắn, hai mươi phút sau mới rời khỏi khu vực quân sự, nhìn Hướng Húc Đông ở dưới bóng cây phía xa, cậu bé chạy đến: "Ông nội."
"Chậm thôi, chậm thôi."
Hướng Tịch giơ cái giỏ lên: "Ông ơi, dì Mạt Mạt nói bánh ngọt và táo là em trai cho ạ.”
Tay Hướng Húc Đông chút cứng ngắc, hỏi: "Em trai à?”
"Vâng ạ, em trai, em ấy tên là Trang Liên Ninh."
Hướng Húc Đông nói ba lần tốt, sau đó xoa đầu Hướng Tịch: "Về nhà đi."
Hướng Tịch cảm thấy hôm nay ông nội rất vui, cậu bé tung tăng chạy theo ông, khi nhìn thấy con châu chấu thì kinh ngạc nhảy dựng lên cười ha hả. Hướng Húc Đông nhìn về phía xa xăm, cuộc sống tràn đây hy vọng, ngày mai sẽ tốt đẹp hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận