Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1383. Gay go 1

Chương 1383. Gay go 1Chương 1383. Gay go 1
Tùng Nhân vọt lên trước nhận điện thoại: "Cha, con đã biết là điện thoại của cha."
Giọng điệu của Trang Triều Dương lộ ra sự bi thương: "Đưa điện thoại cho mẹ con."
Tùng Nhân sửng sốt mấy giây, vội vàng đưa điện thoại cho mẹ: "Mẹ, điện thoại của cha."
Mat Mạt nhận lấy, cười: "Alo, Triều Dương, sao thế?"
Trang Triều Dương ngồi trên ghế, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, kéo dài mấy giây, mở miệng giọng nói khàn khàn: "Anh đang ở bệnh viện quân y, em dẫn Mễ Mễ đến đây đi, cha con bé muốn gặp con bé."
Trong đầu Mạt Mạt ầm một tiếng, Mạt Mạt quá thông minh, lập tức đoán ra được nguyên do từ trong tâm trạng của Trang Triều Dương, mặc dù cô không hỏi tới công việc của Trang Triều Dương, nhưng cũng có cảm giác, Lý Chính chấp hành nhiệm vụ, nhất định là nguy hiểm, binh chủng giống như Khởi Hành, còn chưa tới một tuần đã trở về rồi, hơn nữa lại còn ở bệnh viện, có thể nghĩ, tình hình của Lý Chính nguy hiểm cỡ nào.
Mạt Mạt thấy bọn nhỏ đều đang nhìn cô, hít vào một hơi: "Được, em biết rồi, bây giờ em đi."
Trang Triều Dương: "Nhanh lên."
Trong lòng Mạt Mạt hơi hồi hộp một chút, tình hình còn gay go hơn so với cô nghĩ: "Được." Mat Mat cúp điện thoại, bể Me Mễ, nói với Tùng Nhân: "Con ở nhà chăm sóc cho hai em, mẹ dẫn Mễ Mễ đi ra ngoài một chuyến, nếu như buổi tối không trở về, cho hai đứa em ngủ."
Tùng Nhân biết nhất định xảy ra chuyện rồi, thấy mẹ đã đi giày, cầm áo khoác lên cho Mễ Mễ, vội vàng kêu lên: "Mẹ, mẹ lái xe chậm một chút."
Mạt Mạt: "Mẹ biết rồi."
Mạt Mạt sắp xếp vị trí cẩn thận cho Mễ Mễ, khởi động xe, vừa lái xe, vừa để ý đến Mễ Mễ.
Từ lúc dì bế lấy Mễ Mễ cô bé vẫn luôn bối rối, trong hai mắt tràn đầy sự mông lung, cô bé không nghe thấy øì, chỉ có thể phân tích từ trên nét mặt của dì và các anh, cô bé biết nhất định xảy ra chuyện rồi.
Trong lòng ngực Mễ Mễ rất khó chịu, có chút bối rối, vừa muốn mở miệng hỏi dì, nhưng nước mắt không cầm được chảy ra ngoài, hai mắt sáng ngời, phủ lên một tầng sương mù, nước mắt giống như dây cung bị đứt, không ngừng trượt xuống gương mặt.
Mễ Mễ choáng váng, cô bé có chút khó chịu, thế nhưng không khó chịu đến mức khóc, rất lâu rất lâu rồi cô bé không khóc, cô bé sắp quên hương vị của nước mắt rồi, nhưng hôm nay vô duyên vô cớ khóc, cô bé không muốn khóc, lau khô đi nhưng nước mắt vẫn chảy ra, sự sợ hãi to lớn tràn ngập nội tâm.
Mạt Mạt nhìn thấy nước mắt của Mễ Mễ, trong lòng khó chịu vô cùng, Mễ Mễ nhất định đã dự cảm được, cho nên mới khóc không ngưng, Mạt Mạt giơ tay lên lau nước mắt.
Mê Mễ hốt hoảng ngẩng đầu: "Di ơi, cháu bị sao vậy?"
Mạt Mạt mở miệng, cô không biết nên giải thích thế nào, nói rằng cha cháu xảy ra chuyện rồi hả? Đối với một đứa trẻ năm tuổi coi cha là chỗ dựa, là tương đương với tàn nhẫn.
Khoé miệng Mat Mạt giật giật cứng ngắc: "Mễ Mễ không có chuyện gì."
Bởi vì Mễ Mễ khiếm khuyết, nên đã vượt qua sự trưởng thành của người bình thường, cô bé rất mẫn cảm, dì đang nói dối, Mễ Mễ cụp mắt xuống, ánh mắt liếc sang nhìn đường đi, cô bé biết, đây là đường đến bệnh viện quân y.
Hai tay Mễ Mễ siết chặt ngực áo, tim đau, miệng mở rộng, giống như một chú cá thiếu dưỡng khí, cuối cùng kêu lên một tiếng: "Cha."
Nước mắt của Mễ Mễ chảy càng hăng, nhất định là cha xảy ra chuyện rồi, nhất định là như vậy.
Mat Mạt không có thời gian an ủi Mễ Mễ, đã đi vào khu vực đông người, cô phải duy trì tốc độ, còn phải nhìn dòng người đến đi, hiện tại chưa có luật giao thông, cũng chưa có đèn xanh đèn đỏ, càng đừng nói đến cảnh sát giao thông gì đó, vô cùng khảo nghiệm kỹ thuật lái xe của người ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận